"Cậu muốn tìm xưởng trưởng à? Ông ấy ở trong phòng sản xuất dưới mặt đất bên kia." Người trung niên cười ha hả nói.
"Mỗi ngày nơi này của các người có thể xuất được khoảng bao nhiêu hàng?" Hứa Thâm tò mò hỏi.
Trung niên cười nói: "Vậy thì khó nói rồi, hơn nữa chúng tôi cũng không tính lượng hàng theo ngày mà tính theo tuần. Về số lượng cụ thể, tôi cũng không rõ nữa."
"Nhà vị Thôi chủ quản kia làm nghề gì thế?" Hứa Thâm lại hỏi.
"Nghe nói là kinh doanh, trong nhà có người làm việc ở cao tộc, cũng tính là gia thế hiển hách." Trung niên nọ tỏ vẻ kiêng kị nói, đồng thời trong mắt cũng ánh lên một chút hâm mộ.
"Có biết là cao tộc nào không?"
"Cái này thì không rõ lắm, tôi nào dám hỏi thăm chuyện của Thôi chủ quản." Người trung niên lắc đầu, liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, nói: "Chàng trai, cậu mua giúp ai vậy?"
"Cục Khư Bí." Hứa Thâm nói.
"Cục Khư Bí?" Trung niên nghi hoặc nói: "Hình như cục Khư Bí đến mua hàng rất dễ dàng mà, cậu là người cục nào?"
"Cục Hắc Quang thành Bạch Nghĩ."
"Bạch Nghĩ..." Người trung niên sửng sốt một chút, nét tươi cười trên mặt lập tức nhạt xuống, trong ánh mắt lộ ra vài phần lạnh nhạt và tức giận, nói: "Hóa ra cậu đến từ Thành Để?"
"Ừm?"
"Bỏ đi, cậu đi đi, đừng làm phiền tôi, tôi còn muốn làm việc, thật là..." Người trung niên lắc đầu, có vẻ đối phương cảm thấy mình vừa gặp phải xui xẻo, trực tiếp nhổ ra một ngụm đờm rồi xoay người rời đi.
Hứa Thâm khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua, rồi xoay người đi đến văn phòng xưởng trưởng theo hướng đối phương vừa chỉ.
Xuống dưới lòng đất cần ngồi thang máy.
Hứa Thâm đưa mắt nhìn thang máy, bỗng phát hiện cần phải có thẻ phân biệt thân phận mới có thể bước lên, cuối cùng, hắn đành phải bỏ qua.
Ngay lúc hắn xoay người, bỗng nhiên bên cạnh vang đến một giọng nói non nớt: "Đại ca ca, anh cũng chỉ có một mình sao?"
Hứa Thâm không lập tức nhìn lại, là dùng khóe mắt nhìn lướt qua, chợt trông thấy một cô bé dáng người nhỏ nhắn, từ bên cạnh đi tới, vẻ mặt đầy tò mò, hỏi: "Hình như anh là người từ bên ngoài đến nhỉ, không giống với mùi của nơi này."
Hứa Thâm nhìn thấy trên ngực cô bé lộ ra một tấm thẻ thân phận mới thở phào nhẹ nhõm.
Không phải khư...
"Em gái nhỏ, em cũng làm việc ở đây à?" Hứa Thâm hỏi.
Cô bé bĩu môi nói: "Không được sao? Em đã 18 rồi."
"18..."
Hứa Thâm nhìn thấy đầu cô bé chỉ cao tới eo mình, có chút cạn lời. Ừm… hắn từng nghe nói có vài người bị hội chứng Chu Nho (hội chứng người lùn), chẳng lẽ cô bé trước mắt này là một trường hợp như vậy?
"Anh muốn xuống dưới không? Em có thể mang anh đi." Bỗng nhiên cô bé mỉm cười nói.
Hứa Thâm nhướng mày, nói: "Sao lại muốn dẫn tôi đi?"
"Không phải anh muốn đi sao?" Cô bé nghi hoặc nói.
"Bây giờ không muốn nữa." Hứa Thâm lắc đầu, nói xong, hắn lập tức xoay người bỏ đi.
Cô bé thấy vậy, lại bước theo, nói: "Anh tới nơi này không phải để tìm thức ăn sao?"
"Đúng vậy, em có cách gì đặt hàng cho tôi không?" Hứa Thâm không ngừng bước chân, chỉ hướng ánh mắt nhìn qua cô bé đang đi bên cạnh mình.
Cô bé lắc đầu: "Em chỉ có thể đưa anh đi ăn một chút, nhưng không thể để anh mang ra ngoài."
"Bỏ đi." Hứa Thâm lắc đầu.
Rất nhanh, Hứa Thâm đã quay lại bên cạnh Đào Hải.
Lần đầu đến đây, tuy hắn cũng tham khảo bản đồ, để nhìn xem tình hình công xưởng ở nơi này thế nào, nhưng không dám liều lĩnh chạy loạn xung quanh, càng không nghĩ tới việc thay người trong cục lấy được đơn đặt hàng.
Đây là chuyện Đào Hải phụ trách, chẳng liên quan gì đến hắn.
"Vậy anh không đói bụng sao? Em nghe được trong bụng anh có tiếng kêu nhỏ đó." Cô bé đi theo bên người Hứa Thâm nói.
Hứa Thâm theo bản năng sờ sờ bụng, quả thật có chút đói, nhưng vẫn trong phạm vi có thể nhịn được.
"Tôi tự mang đồ ăn rồi." Hứa Thâm nói.
Đào Hải nghi hoặc nói: "Hứa đại đội, cậu nói chuyện với ai thế?"
Hứa Thâm sửng sốt, hắn đưa mắt nhìn cô bé, lại nhìn thấy cô bé lộ ra nụ cười ngọt ngào, chỉ là nụ cười lúc này, hơi có chút biến hóa kỳ lạ .
"Đại ca ca, chỉ có anh với ma ma có thể nhìn thấy em thôi ..." Cô bé lộ ra nụ cười ngọt ngào đẹp đẽ.
Lông tơ cả người Hứa Thâm dựng thẳng lên.
Cô bé này là khư sao?
Nhưng... rõ ràng trên người cô ấy có có thẻ thân phận mà!
“Hứa đại đội?” Đào Hải nhìn thấy khuôn mặt Hứa Thâm thoáng trở nên cứng đờ, có chút nghi hoặc hỏi.
Hứa Thâm không để ý tới Đào Hải, ánh mắt hắn đang gắt gao nhìn chằm chằm vào cô bé. Hai người nói chuyện cho tới bây giờ, đã quá muộn để giả vờ không nhìn thấy cô bé, đến hiện giờ, hắn chỉ có thể cảnh giác cô bé sẽ khởi xướng đánh lén bất cứ lúc nào thôi.
Dù Đào Hải chỉ mới là giai đoạn đầu, không thể nhìn thấy cô bé, nhưng cô bé này có thể hoạt động tự nhiên trong phân xưởng, đủ để chứng minh hình thái thứ hai ở đây cũng chưa chắc đã nhìn thấy cô.
Hình thái thứ hai bình thường có năng lực hợp tác săn bắn cấp B, khư cấp B cũng lang thang chủ yếu ở tầng thứ hai trong Khư giới.
Còn khư cấp A lại ở tầng càng sâu hơn.
Cô bé nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của Hứa Thâm, lập tức cười hì hì nói: “Đại ca ca đừng khẩn trương, em sẽ không làm tổn thương anh, mẹ đã nói, em không nên tùy ý đi vào thế giới của con người, rất dễ xảy ra chuyện không may, trừ phi là thời điểm ăn cơm…”
“Gặp chuyện không may?” Hứa Thâm hơi giật mình.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói tới chuyện này.
Đại khư xuyên đến thế giới thực, sẽ xảy ra chuyện gì? Và bọn chúng có thể xảy ra chuyện gì được đây?
“Không xảy ra chuyện gì chứ?” Đào Hải nhìn dáng vẻ của Hứa Thâm, cho rằng hắn đang nói chuyện với mình, trong lòng gã có chút sửng sốt, cảm giác Hứa Thâm bỗng trở nên kỳ kỳ quái quái.
“Các anh cứ ở đây chờ trước, tôi lại đi dạo một vòng.” Hứa Thâm nói với Đào Hải.
Đào Hải vội vàng kêu lên, nhưng Hứa Thâm đã nhanh chóng rời đi, gã chỉ có thể bất đắc dĩ dừng lại.
Hứa Thâm đi tới một góc không người.
Cô gái nhỏ vẫn đi theo phía sau Hứa Thâm như lúc trước, còn mở miệng nói với hắn: “Đại ca ca yên tâm đi, em không có hứng thú với hai người kia, hương vị của bọn họ không dễ ngửi.”
Thân thể Hứa Thâm căng thẳng, sắc mặt có chút khó coi, hắn đã đủ cẩn thận rồi, kết quả vẫn tiếp xúc cùng khư thâm tầng sâu.
Cô gái nhỏ trước mắt, nhìn như cả người lẫn vật đều vô hại, nhưng trên thực tế, cô ấy rất có khả năng là khư cấp A.