Đây là tồn tại mà hình thái thứ hai tuyệt đối không thể địch nổi.
Theo nội dung trong đống hồ sơ hắn từng lật xem ở cục Khư Bí, nếu một nhóm hình thái thứ hai bình thường hợp tác với nhau, có thể miễn cưỡng giao chiến cùng khư cấp B.
Chỉ một số ít hình thái thứ hai có năng lực mạnh mẽ, mới có thể một mình giải quyết khư cấp B.
Mà khư cấp A... ở trước mặt chúng nó, hình thái thứ hai cũng tương tự như một món đồ chơi vậy, chỉ có thể mặc đối phương tùy ý vuốt ve, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
“Em vẫn luôn ở chỗ này sao?” Hứa Thâm chăm chú nhìn cô bé: “Em nói mẹ của em… Cũng ở trong này sao?”
“Ừm, vừa rồi em vốn định dẫn anh đi gặp mẹ em, thuận tiện cho anh ăn no một bữa.” Cô gái nhỏ mỉm cười nói.
Mồ hôi lạnh tứa ra trên trán Hứa Thâm, anh thật sự cảm ơn lòng tốt của em.
Nhưng gặp cha mẹ thì không cần...
“Đại ca ca đừng sợ, em sẽ không làm thương tổn anh.” Cô bé lại an ủi một lần nữa, nhưng nghe kiểu gì cũng thấy những lời như vậy, rất giống một con sư tử đực nhẹ nhàng vuốt ve đầu linh dương, rồi nói: hương vị của bạn rất thơm, nhưng tôi tạm thời sẽ không làm tổn thương bạn…
“Những người khác ở nơi này đều không nhìn thấy em, hiếm lắm mới gặp được người như đại ca ca. Em nghe mẹ nói, người có thể nhìn thấy chúng em, cũng phi thường mạnh mẽ.” Cô gái nhỏ hướng ánh mắt đầy vẻ hứng thú quan sát Hứa Thâm.
Hứa Thâm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Hình như con khư này rất non nớt, tựa như một chú sư tử còn non, lầm tưởng hắn là quân vương?
Nhưng nếu để hắn nhìn thấy “Mẹ” của cô, có lẽ hắn sẽ bị vạch trần trong nháy mắt.
“Em với “Mẹ của em” ở đây bao lâu rồi?” Hứa Thâm không biết nên biểu đạt như thế nào, hắn phát hiện bản thân lại đang hàn huyên cùng một con khư thú.
“Đã rất lâu rồi.” Cô bé nâng cằm suy nghĩ, nói: “Khoảng bảy, tám năm đi.”
Trong lòng Hứa Thâm hơi run, người trong phân xưởng này đã chung sống cùng hai con đại khư tới bảy, tám năm?
“Sao mấy người lại ở lại đây?” Hứa Thâm hỏi.
Cô gái nhỏ cười nói: “Tất nhiên là vì ở đây có thức ăn rồi.”
“Ở trong này không lo ăn uống, chỉ cần không tùy tiện bước vào thế giới của các anh, chúng em có thể thoải mái sinh sống ở nơi đây.” Cô gái nhỏ mỉm cười nói.
Hứa Thâm lập tức nghĩ đến mùi thối rữa thối rữa quen thuộc tràn ngập bên ngoài, cùng với máu tươi và bọt thịt chảy ra từ con suối đen ngòm, những thứ kia đều là máu thịt của khư thú.
Khư sẽ ăn khư.
Nếu như nói Tịnh Khư Tề chỉ dùng thi thể khư thú để chế tạo, thì nơi này chính là xưởng gia công khư thú cỡ lớn.
Đối với khư sống ở đây, nơi này thực sự là bàn ăn tốt nhất.
Chỉ là, khư thú ăn vụng tới bảy, tám năm, mà không người nào trong phân xưởng phát hiện ra sao?
Hứa Thâm nhìn cô bé, hai người nhìn nhau, hắn có chút không biết nói gì, cũng không biết nên tiếp tục đề tài này như thế nào.
Dù sao trước mắt hắn cũng là một con khư nha.
Hai người bọn họ có thể tán gẫu về cái gì đây?
“Đại ca ca, có phải anh đang lo lắng em sẽ ăn thịt anh không?” Dường như cô bé có thể nhìn ra suy nghĩ của Hứa Thâm.
Hứa Thâm thầm cười khổ trong lòng, quá rõ ràng rồi, còn phải nói ra sao?
Suy cho cùng, sự an ủi của sư tử không có chút tác dụng nào với linh dương.
“Sẽ không, em và mẹ đều có thức ăn, sẽ không tùy tiện ăn đồ khác, tuy nhìn đại ca ca rất thơm.” Cô gái nhỏ mỉm cười nói.
Nếu em không nói nửa câu sau, có vẻ như anh sẽ an tâm hơn một chút... Hứa Thâm thầm cười khổ trong lòng.
“Đi theo em.” Cô gái nhỏ xoay người bước đi.
Hứa Thâm vội vàng nói: “Đi đâu vậy?”
“Đi xuống phía dưới.” Cô gái nhỏ chỉ chỉ xuống dưới chân.
Hứa Thâm cười khổ nói: “Có thể không đi được không? Anh chỉ muốn lặng lẽ ở đây thôi.”
Cô gái nhỏ mỉm nụ cười: “Anh đã nhìn thấy em, em phải dẫn anh tới thăm mẹ, nếu không, anh sẽ không thể rời khỏi nơi này được…”
Lời nói vừa rơi xuống, bỗng nhiên Hứa Thâm cảm thấy dưới chân mình nhẹ bẫng, thân thể đột nhiên chìm xuống.
Mặt đất dưới chân lại giống như một vòng xoáy màu đen, thân thể hắn rơi thẳng đứng xuống.
Sau khi liên tục rơi xuống, trước mắt Hứa Thâm chợt xuất hiện một nơi rất giống như một gian phòng thí nghiệm cực lớn, chung quanh là từng cái bình thủy tinh màu xanh lá cây khổng lồ, bên trong có ngâm từng con khư thú với những hình thái khác nhau.
Bóng dáng cô gái nhỏ nhẹ nhàng từ trên không trung rơi xuống dưới, dừng ở trước mặt Hứa Thâm, lại nhẹ nhàng nói: “Đi theo em.”
Sắc mặt Hứa Thâm cực kỳ khó coi, hắn chỉ có thể chậm rãi đi theo phía sau cô bé, hỏi: “Nơi này là nơi nào?”
“Nơi họ chế biến thức ăn.” Cô gái nhỏ nói: “Nhưng đây không phải nơi thú vị nhất, là bên kia cơ.”
Hai người đi xuyên qua một cánh cửa thép chặt chẽ, được bảo vệ nghiêm ngặt, cô gái nhỏ xoay người kéo bàn tay Hứa Thâm, và khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ sợ hãi chính là, bàn tay cô bé không hề mềm mại ấm áp như vẻ bề ngoài, ngược lại nó mang theo một thứ cảm giác ẩm ướt trắng mịn trơn nhẵn, giống như là một loại mô thịt được bao trùm bởi chất lỏng dính nhầy.
Dưới sự lôi kéo của cô bé, hai người bọn họ xuyên qua cánh cửa thép.
Hứa Thâm nhìn thấy bên trong cánh cửa thép có kết cấu Khư Thạch màu đen, nó có thể hiện ra ở Khư giới. Người ta làm như vậy để phòng ngừa khư thú, nhưng giờ phút này, cánh cửa ở trước mặt bọn họ, lại dễ dàng bị lướt qua, Khư Thạch cũng không thể ngăn cản được.
Bỗng nhiên Hứa Thâm giật mình hiểu ra.
Cô gái nhỏ này có thể chạm vào hắn, không phải bởi vì cô ấy buông xuống hiện thực. Mà là... Hắn bị kéo đến tầng sâu trong Khư giới!
Giờ phút này, hắn đã đặt mình vào... Tầng thứ ba Khư giới!
Nơi khư cấp A mới có thể ở lại.
Ở chỗ này, không cần biết là Hứa Thâm giả vờ không nhìn thấy, hay là thật sự không nhìn thấy, hết thảy đều không có ý nghĩa gì, bởi vì khi ở cùng một tầng với khư, khư có thể nhìn thấy hắn, và sẽ công kích bất cứ lúc nào chúng nó muốn.
Cũng giống như vụ dân sẽ bị khư cấp E tập kích trong hiện thực vậy.
Đây là năng lực của cô gái nhỏ, hay là năng lực của khư cấp A?