Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 447 - Chương 447. Sự Tôn Trọng Của Mai Phù!

Chương 447. Sự Tôn Trọng Của Mai Phù! Chương 447. Sự Tôn Trọng Của Mai Phù!

Khóe mắt Hứa Thâm không khỏi nhìn lướt qua Mai Phù đang đi bên cạnh, hiển nhiên cô bé kia không chú ý tới Mai Phù, chẳng lẽ Mai Phù là khư ở tầng càng sâu hơn?

Hay… Mai Phù vốn chỉ là tồn tại hư vô do chính hắn tưởng tượng ra?

Nhưng nếu cô ấy là hư vô, thì mảnh da màu đen lúc trước sẽ giải thích như thế nào? Rồi không gian Linh Bí bị rung chuyển sẽ giải thích như thế nào?

Nếu Mai Phù cao cấp hơn... Nhưng theo hắn được biết, cấp A đã là cấp khư cao nhất rồi.

Chẳng lẽ, ở phía trên còn có khư càng bí ẩn càng khủng bố hơn?

Nếu Mai Phù là thật... Vậy thì tại sao cô ấy... không đưa hắn vào tầng sâu trong Khư giới?

Trong mắt Hứa Thâm xẹt qua vài phần nghi hoặc.

Tựa như Mai Phù cũng chú ý tới ánh mắt Hứa Thâm, cô ấy lập tức nghiêng đầu nhìn lại, nở nụ cười, nhẹ nhàng vén lọn tóc qua hai bên tai, sau đó dịu dàng nói: “Tôi cũng có thể làm được nha, nếu cậu nguyện ý vứt bỏ thế giới của cậu, tôi có thể đưa cậu đến trước mặt tôi…”

Trong lòng Hứa Thâm khẽ run lên.

Quả nhiên Mai Phù cũng có thể làm được.

Và có phải cô ấy không làm như thế... là vì cô ấy biết rằng hắn không muốn hay không?

Cho nên… đây được xem như... một sự tôn trọng sao?

Trong lòng Hứa Thâm bỗng dâng lên một loại cảm giác phức tạp khó có thể hình dung được. Hắn vẫn luôn cho rằng, trước khi mình có được quyền thế, thì bản thân sẽ không bao giờ nhận được sự tôn trọng, nhưng không nghĩ tới, hắn lại luôn được Mai Phù bên cạnh đối xử cực kỳ tôn trọng…

Thậm chí tại thời điểm này, hắn còn có một loại xúc động, muốn gọi tên cô.

“Đại ca ca, nơi này chính là nhà ăn.” Giọng nói của cô bé kia vang lên, cắt đứt cảm xúc trong lòng Hứa Thâm.

Một loại hương vị nồng nặc đến gay mũi đập thẳng vào mặt, sau đó chúng tranh nhau chen vào trong mũi miệng. Trước mắt Hứa Thâm bị một mảnh màu đen xâm nhiễm, hết thảy mọi nơi trong tầm mắt hắn đều là một cái ao thịt thật lớn!

Trong ao thịt có ngâm một loại huyết dịch màu đen nào đó, và chúng đang không ngừng sôi trào, cũng có rất nhiều phần còn lại của chân tay cụt trên người khư thú, đang trôi bồng bềnh bên trong.

Nơi này như một cái hang động, vách tường chung quanh đều là máu thịt nhúc nhích.

Có phải nơi đây là chỗ sâu nhất trong phân xưởng hay không?

Sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến, hắn có cảm giác dạ dày đang cuồn cuộn sôi sục, đó là cảm giác thèm ăn vừa bị đánh thức.

“Quả nhiên đại ca ca đã đói rồi.” Cô bé kia nghe được tiếng cái bụng của Hứa Thâm kêu lên, lập tức cười hì hì nói: “Đại ca ca cứ việc ăn hết mình đi, chúng ta hiện thân ở chỗ này bọn họ sẽ không thể thấy được, chỉ cần đừng ăn quá nhiều thôi, bọn họ sẽ không cảm giác được sự khác biệt đâu, những người kia đều đã chết lặng cả rồi…”

Hứa Thâm nhìn bể thịt trước mắt, yết hầu liên tục lăn lộn, sắc mặt cứng đờ, tựa như đang cố hết sức nhẫn nại.

Bỗng nhiên, bể thịt lật tung lên, từ bên trong một bóng dáng cả người ngâm mình trong huyết dịch màu đen, mái tóc rối tung như rong biển, đang chậm rãi đứng lên, theo quá trình đó, từng phần thi thể khư thú từ trên người đối phương, từ từ rơi xuống.

Thân trên trần trụi, trần như nhộng, máu đen chảy xuôi theo vóc người, một bóng dáng tái nhợt mà đầy đặn hiện ra.

“Lại mang đồ ăn vặt mới đến sao?”

“Mẹ, không phải đâu.” Cô bé bên cạnh lắc đầu nói: “Vị đại ca ca này khác đồ ăn vặt, con dẫn anh ấy đến để cùng chúng ta ăn cơm.”

Người phụ nữ trong bể chậm rãi mở mắt ra, hốc mắt không có đồng tử, tất cả đều là màu trắng ngà, nhìn qua có chút quỷ dị dọa người. Dường như bà đang đánh giá Hứa Thâm, một lúc lâu sau, bỗng nhiên thân thể hơi hơi rung động, nhưng người phụ nữ nọ vẫn không nói năng câu gì.

Cả người Hứa Thâm trở nên căng thẳng, ngay lúc hắn đang cảm thấy kinh ngạc về phản ứng của đối phương, bỗng nhiên bên tai nghe được tiếng cười nhẹ nhàng truyền đến từ Mai Phù bên cạnh: “Đôi mắt thật đẹp, lại có thể miễn cưỡng bắt được dấu chân của tôi...”

Hứa Thâm giật mình.

“Mẹ?” Cô bé kia cũng nhận thấy sự khác thường của mẹ mình, lập tức nghi hoặc hô lớn.

Thân thể khẽ rung động của người phụ nữ kia đã chậm rãi khôi phục bình tĩnh, nhưng giọng điệu lại có chút biến đổi, trở thành nhẹ nhàng nói: “Hoan nghênh các người đến đây, nếu tôi chiêu đãi không chu đáo, mong được lượng thứ.”

Nói xong, bà hơi cúi đầu, tư thái dịu dàng hiền thục, hệt như một vị phu nhân quyền quý.

Sau đó, bể thịt trước mặt bà cuồn cuộn sôi lên, từ bên trong xuất hiện từng bộ thi thể. Những thi thể này đều bị một lực lượng nào đó nâng lên, đưa tới trước mặt Hứa Thâm.

“Các người cứ việc chọn lựa.”

Cô bé ngạc nhiên nói: “Mẹ, mẹ thực sự nỡ sao? Lại lấy cả “Ba ba” ra nữa.”

Hứa Thâm nhìn chăm chú vào một bộ thi thể cả người khôi ngô, nhưng đầu khư thi này lại dữ tợn như đầu một con trâu ở trước mắt. Mặc dù khư thi này đã bị mổ rách bụng, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được khí tức nồng đậm tản ra trên người nó, thậm chí còn mãnh liệt hơn cả cô bé và người phụ nữ trước mắt.

Có lẽ người đã chết, nên không thể kiềm chế khư lực, khiến cho bề ngoài càng thêm đáng sợ.

Trên mặt Mai Phù lộ ra một nụ cười, hời hợt nói: “Quá khách khí, tôi nếm thử một chút là được rồi.”

Sau đó, Hứa Thâm liền nhìn thấy, nội tạng trong lồng ngực của khư thi đầu trâu khổng lồ kia, chợt vặn vẹo, rồi nhanh chóng biến mất một khối.

Còn Mai Phù, với vẻ mặt ưu nhã, đang nhẹ nhàng vuốt ve khóe miệng, đầu lưỡi phấn nộn hơi liếm ngón tay một chút, sau đó nhẹ nhàng nắm tà váy, đáp lễ: “Cám ơn đã khoản đãi.”

Trong lòng Hứa Thâm thoáng chấn động, hình như người phụ nữ khư thú trước mắt có thể cảm nhận được Mai Phù... Và những gì bà ta đang làm chính là chiêu đãi Mai Phù sao?

Cô bé thấy Hứa Thâm cứ đứng sững sờ, lập tức thúc giục nói: “Đại ca ca, mau ăn đi, nội tạng của “Ba ba” là ngon nhất, mỹ vị nhất, bình thường mẹ đều không nỡ lấy ra cho em ăn đâu.”

Nói xong, trong ánh mắt của cô bé phát ra một tia sáng tham lam, tràn ngập thèm thuồng.

Hứa Thâm giật mình, hắn nhìn qua người phụ nữ kia, lại nhìn thấy vẻ mặt người phụ nữ ấy lộ rõ vẻ dịu dàng, y như một người mẹ hiền lành, cũng đang nhìn về phía hắn.

“Ăn đi.” Người phụ nữ nhẹ nhàng nói.

Bình Luận (0)
Comment