Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 448 - Chương 448. Đây Là Tôn Trọng Với Thức Ăn!!!

Chương 448. Đây Là Tôn Trọng Với Thức Ăn!!! Chương 448. Đây Là Tôn Trọng Với Thức Ăn!!!

Hứa Thâm do dự một chút, nhưng cuối cùng, hắn vẫn chậm rãi đưa tay xé một miếng, mùi hương nồng đậm vờn quanh. Hắn nhìn vẻ mặt khát vọng của cô bé bên cạnh, muốn hỏi vì sao ba ba em lại biến thành bộ dáng này, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn không nên hỏi nhiều là hơn.

Hứa Thâm tiếp xúc với khư đã lâu, coi như cũng hiểu rất rõ loại quy tắc sinh tồn khi ở bên cạnh chúng, đó là không nên hỏi nhiều, xem nhiều.

Lời nói vô ý có thể kích thích đến khư, khiến chúng trở nên tàn bạo ngoài tầm kiểm soát.

Hứa Thâm ăn một miếng thịt, bỗng nhiên từ trong cơ thể truyền tới một loại cảm giác khí quan toàn thân thư giãn. Vào giờ khắc này, dường như cơn thèm ăn vẫn bị đè nén lúc trước, đều được kích hoạt, khiến cho toàn bộ tế bào cả người hắn đều biểu lộ ra khát vọng và đói khát.

Bên trong cánh cửa đóng chặt của căn phòng nhỏ thuộc thế giới hắc ám, “Ma ma” ôn nhu nhìn thiếu niên chủ động cầm dao ăn trước bàn ăn, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: “Ăn đi, ăn đi. Thật lâu từ sau khi rời khỏi nhà, con vẫn chưa được ăn một ngày ba bữa no, không làm được chuyện đã hứa với mẹ, không phải biểu hiện của bé ngoan...”

Bé ngoan...

Hãy là một đứa bé ngoan...

Tựa như Hứa Thâm càng ăn càng nghiện, cả người nằm sấp trên thi thể con khư đầu trâu kia gặm ăn.

Mai Phù mang theo vẻ mặt đầy hứng thú ngồi xuống bên cạnh bể thịt, đánh giá chung quanh một vòng, rồi nhẹ giọng nói: “Đúng là một cái bàn ăn không tồi, loại điểm tâm gì cũng có.”

Thân thể người phụ nữ trong bể thịt hơi rung động, sắc mặt càng thêm dịu dàng, thậm chí còn có thể nhìn ra một tia cung kính mơ hồ tản ra từ bên trong: “Đúng vậy, hương vị thật không tệ.”

“Đúng vậy, hương vị của ba ba thật không tệ.” Cô bé phụ họa nói.

Nhưng hiển nhiên đối tượng trong cuộc trò chuyện của hai mẹ con nhà họ vốn không phải cùng một người.

Hứa Thâm ăn cực kỳ nhanh, không bao lâu sau đã no căng bụng, cuối cùng thì cơn thèm ăn điên cuồng và đói khát đang chi phối đầu óc hắn cũng rút đi, Hứa Thâm tỉnh táo lại.

Hắn nhìn thấy hai tay và phần cằm, cổ của mình dính đầy máu tươi, vội vàng lau nó đi.

“Thật xin lỗi, tôi đã thất thố rồi.” Hứa Thâm lập tức nói.

Vẻ mặt người phụ nữ kia đầy dịu dàng, nói: “Dáng vẻ khi ăn của cậu rất đẹp, ăn cơm chính là như vậy, nên để cho mọi người thấy được sự thèm ăn của mình.”

“Đúng vậy, mẹ em từng nói, đây là tôn trọng với thức ăn.” Cô bé cười phụ họa: “Ăn gì cũng vậy, phải thật phải nhiệt tình mới được.”

Hứa Thâm miễn cưỡng cười cười, có lẽ ở trong mắt “Đồ ăn”, nhiệt tình như vậy lại là hình ảnh cực kỳ khủng bố.

Chờ Hứa Thâm ăn xong, người phụ nữ lại dìm thi thể con khư đầu trâu vào trong bể thịt, cô bé lẩm bẩm nói: “Mẹ ơi, con cũng muốn ăn.”

“Con ăn cái khác là được.” Rõ ràng là người phụ nữ này không quá hào phóng với con gái của mình, rượu ngon đồ ăn ngon đều dùng để chiêu đãi khách khứa, còn con nhà mình tiết kiệm một chút cũng không sao.

Cô bé có chút không tình nguyện, nhưng vẫn chấp nhận, cô lập tức nhảy vào trong bể thịt, rất nhanh đã vớt lên một bộ thi thể khác cắn ăn.

Hứa Thâm nhìn thấy bốn phía không có đường lui, trừ phi lại để cho cô bé dẫn hắn ra ngoài, nếu không hắn tuyệt đối không có biện pháp thoát ra ngoài, nếu cứng rắn, nhất định sẽ tạo thành phá hư, cũng sẽ kinh động tới phân xưởng.

Chuyện đã đến nước này, ở trước mặt hai khư cấp A, thậm chí còn là khư khủng bố hơn cấp A, Hứa Thâm cũng không có ý định chạy chốn…

Khi cố gắng trở nên vô vọng, người sẽ lựa chọn nằm thẳng (dù xảy ra bất cứ chuyện gì trong lòng cũng không gợn sóng, không hề phản ứng, hay phản kháng, tỏ vẻ tâm lý phục tùng).

Hứa Thâm ngồi bên cạnh bể thịt, Mai Phù cũng ngồi xuống, hai người ngồi cạnh nhau, bàn chân lắc lư trên bể thịt.

“Các người ở chỗ này, những người đó không biết sao?” Hứa Thâm nói chuyện phiếm như đang bàn việc nhà.

Khuôn mặt người phụ nữ dịu dàng, nói: “Bọn họ không nhìn thấy chúng ta, ngoại trừ ngẫu nhiên phải né tránh một ít quân vương đến đây, những người khác đều không cần phải để ý.”

“Bà cũng biết quân vương?” Hứa Thâm có chút ngoài ý muốn, nhưng trong đầu hắn nghĩ đến tình huống cô bé lúc trước cũng biết rõ về “Khư”.

Khóe miệng người phụ nữ nọ mỉm cười, mặc dù bà đang ngâm mình trong bể thịt như luyện ngục này, nhưng dáng vẻ vẫn tao nhã như một vị phu nhân: “Chúng ta giao tiếp cùng nhân loại lâu như vậy, bọn họ hiểu chúng ta, đương nhiên chúng ta cũng hiểu bọn họ.”

Hứa Thâm nghĩ thầm, cũng đúng, không có chuyện chỉ một mình nhân loại định nghĩa về khư, còn khư lại hoàn toàn không biết gì về nhân loại được.

Trên thực tế, khư càng cường đại, càng có trí tuệ.

Hứa Thâm sớm đã hiểu được điểm này, mà hiển nhiên hai con khư trước mắt là tồn tại vượt qua cấp B, trí tuệ của bọn họ không thua kém nhân loại, cũng là chuyện rất bình thường.

“Chúng ta né tránh quân vương, nhưng không phải vì e ngại bọn họ nha.” Cô bé đang gặm nhấm miếng thịt trong bể thịt, chợt ngẩng đầu lên, cười nói: “Chỉ là mẹ nói, không muốn rời khỏi nơi ăn uống tốt như vậy mà thôi.”

Hứa Thâm khẽ gật đầu, đúng là môi trường ở phân xưởng này cực kỳ thích hợp với hai người bọn họ.

Nhưng điều này cũng chứng tỏ một điều rằng, quân vương có thể nhìn thấy hai người bọn họ, nếu không bọn họ đâu cần phải né tránh?

Mà quân vương có thể nhìn thấy, vậy chính là khư cấp A.

“Các người ăn uống ở chỗ này tới bảy, tám năm, bọn họ không hề biết chút gì sao?” Hứa Thâm hỏi.

Hắn luôn cảm thấy chuyện này có chút khó tin, dù sao lượng thức ăn của hai con khư cấp A cũng không đến mức kém hơn cả hắn chứ?

Người phụ nữ mỉm cười nói: “Chỉ cần bóp méo nhận thức của bọn họ một chút, là có thể che giấu.”

Bóp méo nhận thức? Ánh mắt Hứa Thâm khẽ nhúc nhích, đây là làm xáo trộn trí nhớ sao?

“Đại ca ca, anh xem.” Đột nhiên cô bé ở trong bể thịt giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một luồng chất lỏng màu lam.

Hứa Thâm nhìn thoáng qua, nghi hoặc nói: “Đây là?”

“Đây chính là Tịnh Khư Tề mà bọn họ chế tạo ra đó.” Cô bé mỉm cười nói: “Chỉ là còn chưa có lắp ráp, hơn nữa Tịnh Khư Tề do em chế tạo ra là hàng cao cấp nha, cũng tương tự như trực tiếp ăn luôn đó.”

Tịnh Khư Tề còn phân ra cấp cao cấp thấp sao?

Bình Luận (0)
Comment