"Khu Tự Do và khu Vụ Đô giống chúng ta, đều do một vị hình thái thứ hai dẫn đầu. Nghe nói lúc trước, bọn họ đã hao tổn trảm khư giả hình thái thứ hai trong động Khư, hiện giờ còn có thể phái hình thái thứ hai ra dẫn đầu cũng coi như giữ được thể diện." Lý Tiềm nói.
Trong khi bọn họ đang nhỏ giọng đánh giá nghị luận thì người của các khu khác cũng đánh giá lẫn nhau, các ánh mắt đều đổ dồn về phía hình thái thứ hai dẫn đầu của mỗi khu.
Không lâu sau khi mọi người ngồi xuống, người của tổng cục khu Mẫu Hoàng cũng đến.
Mọi người liếc mắt nhìn qua, ánh mắt tất cả đều trở nên nghiêm nghị.
Tất cả năm người đại diện của tổng cục đến đây đều là hình thái thứ hai. Bọn họ được một cô gái trẻ tuổi dáng người cao gầy cầm đầu, bên cạnh lần lượt là hai người trung niên và một già một trẻ, xếp thành đội hình như chim nhạn bay về phía nam, khí thế có thừa.
Mọi người đang ngồi, nhưng ngay khi trảm khư giả hình thái thứ hai của khu Tự Do đứng dậy, tất cả đều không tự chủ được, cũng đứng lên theo.
"Đều ngồi đi, các vị chiến hữu không cần khách khí." Cô gái dẫn đầu kia ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết, tựa như không giỏi ăn nói, lão giả ở bên cạnh lại cười ha hả, phất tay nói.
Lúc này, mọi người mới ổn định chỗ ngồi, ánh mắt đều đổ dồn về phía cô gái ngồi ở chính giữa.
Một số người tin tức nhạy bén đều cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì ngày trước, lão giả kia mới là nhất bả thủ (người đứng đầu) của tổng cục, vậy mà bây giờ đối phương lại lui xuống vị trí thứ hai rồi?
"Các vị vất vả rồi" Lão giả nọ cười ha hả rồi vui vẻ nói: "Mọi người đừng quá giữ kẽ, muốn ăn gì cứ ăn, sau khi ăn xong Nghĩ Hậu sẽ gặp chúng ta ở cung Tuyết."
Hóa ra Nghĩ Hậu không tới đây...
Chút khẩn trương trong lòng mọi người đã được thả lỏng, tất cả lập tức khách khí đứng lên bắt chuyện chào hỏi.
Nhưng tất cả đều là trảm khư giả, đa số đều không giỏi ăn nói, hoặc là dễ nói ra những câu làm mất lòng người khác, vì vậy những cuộc trò chuyện trong bữa tiệc cũng càng ngày càng ít đi.
"Nghe nói năm nay Nghĩ Hậu muốn mở rộng tuyển chọn thân vệ, có khả năng những người này sẽ được chọn từ trong các phân cục chúng ta. Các vị cần phải biểu hiện thật tốt trước mặt Nghĩ Hậu nhé, đây là cơ hội hiếm có đó." Lão nhân cười nói.
"Mở rộng tuyển thân vệ?" Mọi người đều giật mình, đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ chưa từng nghe qua tin tức này.
"Triệu lão tiên sinh, sao chúng tôi không biết chuyện này?" Người trung niên dẫn đầu khu Dạ Oanh nghi hoặc hỏi.
Lão giả khẽ cười nói: "Tôi cũng vậy thôi, cũng vừa mới được biết. Phỏng chừng Nghĩ Hậu cũng vừa nghĩ đến chuyện này, hoặc ngài muốn làm như vậy, tránh cho mọi người cạnh tranh không thỏa đáng."
Cạnh tranh không thỏa đáng...Trong lòng mọi người có chút run sợ, lập tức nghĩ đến rất nhiều khả năng, có lẽ không phải là Nghĩ Hậu vừa nghĩ đến đâu, mà ngài cố ý công bố vào lúc này mới đúng.
Nếu sớm biết được, tất nhiên các cục sẽ không an bình.
Dù sao, có thể chen thân vào đội thân vệ của Nghĩ Hậu, ngoại trừ vinh dự, càng nhiều chính là tiện lợi và quyền thế!
Đừng coi thường chức vị đội thân vệ này, có thể làm thân vệ ở bên người quân vương, cũng gần như có thể hoành hành không cần cố kỵ ở bên ngoài.
Đánh chó phải ngó mặt chủ, toàn bộ thành Bạch Nghĩ đều là của Nghĩ Hậu, có chủ nhân như vậy, ai dám đắc tội với đội thân vệ của Nghĩ Hậu?
Cơ hội!
Mọi người đứng đối diện nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương chứa đầy lửa nóng thiêu đốt và hưng phấn.
Có thể nói đây chính là niềm vui từ trên trời rơi xuống, và hiển nhiên các cục trưởng sau lưng bọn họ đều không được biết tin tức này.
Nếu không, bọn họ đã sớm có các loại chuẩn bị từ trước rồi.
Ví dụ như, hấp dẫn khư cấp B đến khu khác, nhằm ràng buộc hình thái thứ hai của khu đối phương ở lại địa bàn mình.
Trên thực tế, thủ đoạn mấu chốt quyết định thắng bại, thường nằm bên ngoài bàn cờ.
Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, hắn cũng không ngờ mình còn gặp được chuyện tốt như vậy, nếu có thể trở thành một thành viên của đội thân vệ, ít nhất thế lực nội thành cũng không thể tiếp tục tùy ý phái người đến bắt hắn nữa.
Tầng thân phận này còn lớn hơn thống lĩnh, thậm chí là thủ lĩnh hội Truy Quang!
Nghĩ đến đây, Hứa Thâm không khỏi nhớ tới Sở Bạch. Đối phương ngàn tính vạn tính, lại tính sai lần này, vận mệnh đúng là thần kỳ.
"Triệu lão tiên sinh, Nghĩ Hậu chiêu mộ thân vệ, có yêu cầu và hạn chế gì không? Hay là phải hình thái thứ hai mới được tham gia?" Thanh niên bên người Nguyệt Linh cũng không nhịn được mở miệng dò hỏi, trên mặt không giấu được vui mừng.
Gã vừa bước vào hình thái thứ hai, lại đột nhiên đụng phải chuyện tốt như vậy. Trong lòng gã cảm thấy hẳn là bản thân mình đã may mắn được nữ thần Hắc Dạ ưu ái quan tâm rồi.
"Hình thái thứ nhất hay hình thái thứ hai đều được, chỉ cần biểu hiện ưu tú thôi, ngoại trừ chiến lực, hẳn là cũng cân nhắc trên những phương diện khác, cho nên chờ khi các vị gặp Nghĩ Hậu, nên thận trọng từ lời nói đến việc làm." Lão giả mỉm cười nói.
Nghe nói như thế, đám nhân viên đi theo các phân cục cũng lộ vẻ mặt mừng rỡ.
Đôi mắt La Hoa tỏa sáng, gã có cảm giác bản thân mình thật sự bắt được cơ hội rồi, may mà gã tranh thủ được một vị trí từ trong cục đến đây, nếu có thể gia nhập vào đội thân vệ, cũng tương đương với một bước lên trời.
"Đừng vui vẻ quá sớm, Nghĩ Hậu chọn lựa đội thân vệ có yêu cầu rất khắc nghiệt, không có bản lĩnh đặc thù rất khó đi vào." Một cô gái ngồi ở giữa phòng lạnh lùng nói.
Mọi người nghe vậy, giống như bị dội cho một xô nước lạnh, thoáng cái lửa nóng đã nguội đi rất nhiều, đồng thời cả đám cũng có chút ngứa mắt với cô gái này, dù đối phương cực kỳ xinh đẹp, lại có thân phận không thể đắc tội, nhưng trong lòng vẫn không khỏi oán thầm vài câu.
Mà hiển nhiên cô gái kia cũng không thèm để ý xem thái độ của đám người bên dưới ra sao, trên mặt lộ ra vẻ tự tin, nhìn đời bằng nửa con mắt, nói xong liền cúi đầu dùng bữa.
"Biết tin quá muộn, bằng không ta cũng có thể luyện tập trước một chút. Thật là đáng tiếc." La Hoa nhỏ giọng nói, trong mắt tràn đầy tiếc hận. Hiện giờ trong lòng gã chỉ còn lại chờ đợi, hy vọng vận khí của bản thân thật sự không tồi.
Những người khác cũng có suy nghĩ tương tự.