Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, lần này là Nghĩ Hậu tự mình chọn lựa, không biết tiêu chuẩn là gì.
Nhưng khẳng định rằng chiến lực sẽ là một trong những tiêu chuẩn quan trọng để khảo sát.
Rất nhanh, mọi người đã ăn xong. Và dưới sự dẫn dắt của năm vị hình thái thứ hai ở tổng cục, cả đám bọn họ khỏi sảnh chiêu đãi xa hoa, đi vào sảnh giữa của cung Tuyết.
Ở trong này, mọi người cũng thấy được đội thân vệ đứng ở hai bên, trên người bọn họ mặc khôi giáp màu bạc, bên trên khắc hoạ đồ án con kiến có long lân, mang theo sát khí tinh nhuệ.
Trong mắt mọi người đều lộ vẻ ao ước, dù đối phương chỉ có mặt ở đây để trông coi cửa lớn, nhưng địa vị lại cao hơn cả đám người bọn họ.
Ngay sau đó, cuối cùng mọi người cũng thấy được Nghĩ Hậu.
Cô ngồi ngay ngắn trên tháp bạc rộng lớn xa hoa trong cung Tuyết, trên người mặc khôi giáp màu bạc có áo choàng, ăn mặc tinh xảo giống như kỵ sĩ. Không ít người từng gặp qua Nghĩ Hậu ở trang viên của Mặc gia lúc trước, nhưng lúc này tất cả đều trở nên lạ lẫm, tựa như mới được gặp gỡ lần đầu, bởi vì cô không mang mũ giáp, để lộ ra hình dáng chân thật của mình.
Nghĩ Hậu là một cô gái có mái tóc dài màu vàng bồng bềnh như sóng biển, khuôn mặt trái xoan tinh xảo tựa thiên sứ hạ phàm, tướng mạo khác biệt với đại đa số người ở đây, dường như huyết thống trong người khác với bọn họ.
Khuyên tai tinh mỹ rủ xuống, khí chất cao quý mà tao nhã, ánh mắt lạnh nhạt, tự mang trên mình khí tức của một vị quân vương quen ngồi ở địa vị cao.
Trong khoảnh khắc cả đám người đối diện với ánh mắt này, toàn thân giống như điện giật, lỗ chân lông cả người không nhịn được lập tức co lại, tất cả vội vàng cúi đầu.
"Tổng bộ cục Khư Bí, cùng với năm đại phân cục, ra mắt Nghĩ Hậu điện hạ." Lão giả họ Triệu đứng phía trước cung kính nói.
Giờ phút này, cô gái lãnh ngạo như băng tuyết kia, cũng cúi đầu xuống, quỳ một gối hành lễ.
Những người khác thấy vậy, cũng vội vàng tuân theo lễ nghi, tất cả đều quỳ một gối hành lễ.
"Tất cả đứng lên đi." Giọng nói của Nghĩ Hậu lạnh lùng mà tao nhã, trong trẻo như từng bông tuyết đọng lại rồi rơi xuống đất, khiến trong lòng con người ta sinh ra kính sợ và ngưỡng mộ.
Mọi người lục tục đứng dậy.
"Đồ ăn có ngon không?" Nghĩ Hậu lạnh nhạt mỉm cười nói.
Lão giả họ Triệu vội vàng đáp: "Cực kỳ mỹ vị, cảm tạ điện hạ đã thịnh tình khoản đãi."
"Mấy ngày gần đây khư thú trong thành Bạch Nghĩ tàn sát bừa bãi, không ít cư dân bị khư thú giết hại, cũng nhờ các cục không ngừng chém giết trấn áp, mới khiến dân chúng được an ổn sống qua ngày." Nghĩ Hậu nhẹ giọng nói: "Căn cứ vào công trạng trảm khư của các cục, ta muốn ban thưởng một chút cho các ngươi."
Nói xong, thị nữ bên người cô tiến lên, lần lượt đọc công trạng của các phân cục.
Tổng bộ Cục Khư Bí, tổng cộng cả năm trảm 328 con khư.
Khư cấp B 8 con.
Khư cấp C 125 con...
Phân cục Dạ Oanh, tổng cộng cả năm trảm 218 con khư.
Cấp B 5 con.
Cấp C 89 con…
Lần lượt đọc từng mục cực kỳ rõ ràng.
Phân cục Hắc Quang, tổng cộng cả năm trảm 168 con khư.
Cấp B 2 con.
Khư cấp C 32 con...
Căn cứ theo công trạng được ban thưởng, có Tịnh Khư Tề, tổng cục là 5000 phần, phân cục Dạ Oanh là 4000 phần, phân cục còn lại đều là 2000 phần.
Ngoài ra còn có tiền, khư binh, tổng cục là 200 vạn, phân cục Dạ Oanh 150 vạn, những phân cục còn lại 100 vạn Lô Tạp tệ.
Về số khư binh, tổng cục ba kiện, phân cục Dạ Oanh hai kiện, các phân cục khác một kiện.
Tuy tất cả đều là khư binh bình thường nhất, nhưng có còn hơn không.
Dù sao khư binh cũng cực kỳ trân quý, trước mắt Hứa Thâm chỉ biết duy nhất một biện pháp có thể cướp đoạt khư binh, đó chính là động khư.
Hứa Thâm yên lặng lắng nghe người bên trên đọc tin tức, trong lòng âm thầm tính toán. Và điều khiến hắn cảm thấy kinh dị chính là, cả sáu cục cộng lại, sẽ cho ra số lượng khư bị người thành Để tiêu diệt được trong vòng một năm, và con số này là hơn 1100 con.
Có nghĩa là ít nhất đã có mấy ngàn gia đình thương vong.
Thậm chí càng nhiều hơn.
Giả sử là mỗi gia đình có ba nhân khẩu, thì mấy ngàn gia đình bị sát hại cũng tương đương với một, hai vạn người thương vong.
Mà đây chỉ là giả thiết tích cực nhất của Hứa Thâm thôi. Có khả năng con số thực tế còn lớn hơn rất nhiều, nhất là khư cấp B, bình thường một con khư cấp B có thể hủy diệt toàn bộ mấy tiểu khu, một con khư cấp cao có sức phá hoại tương đương với một trăm con cấp thấp khác.
Các cục dẫn đầu tiến lên, nhận ban thưởng xong, trực tiếp giao cho nhân viên đi theo.
Hứa Thâm đến gần, nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của Nghĩ Hậu, trong lòng dâng lên một loại cảm giác rung động lòng người, nhưng so sánh với Mái Phù đang ngồi trên tay vịn bên người cô ấy, vẻ mặt của Nghĩ Hậu bỗng ảm đạm phai mờ đi không ít.
Hứa Thâm cảm nhận được sự tức giận trong mắt Mai Phù, cũng không dám nhìn nhiều, chỉ cúi đầu nhận ban thưởng liền xoay người quay về vị trí.
Hắn nghĩ đến lớp sương mù ngoài tường, lão nhân quỷ dị trong ngọn hải đăng kia đã giao cho hắn một cái đồng hồ quả quýt, cùng với lời nói nhờ hắn truyền tin.
Nhưng tất nhiên, một khi hắn chưa thăm dò được tính cách của Nghĩ Hậu, cộng thêm năng lực của bản thân chưa đạt tới trình độ thỏa mãn, loại truyền lời này quá mức hung hiểm .
Không ai biết được kia lão nhân kia có quan hệ gì với Nghĩ Hậu.
Dù có thể mối quan hệ giữa hai người bọn họ rất thân mật, nhưng truyền lời trực tiếp sẽ làm bại lộ rất nhiều tin tức, mà bản thân Hứa Thâm lại không thể giải thích rõ vì sao hắn lại xuất hiện ở nơi đó, được người ta nhờ chuyển lời mà vẫn có thể sống sót trở về.
Trên đường quay về, Hứa Thâm cảm giác có một ánh mắt vẫn chăm chú nhìn mình từ sau lưng, giống như mang theo đao kiếm vô hình, khiến hắn có chút sởn tóc gáy.
Đến khi hắn trở lại vị trí, thứ cảm giác kia vẫn không hề biến mất.
Hứa Thâm quay đầu nhìn về phía Nghĩ Hậu, chỉ thấy ánh mắt cô ấy rất bình tĩnh, dường như từ đầu đến giờ, đối phương chỉ lặng lẽ nhìn xuống bọn họ như vậy, không hề dừng tầm mắt quan sát bất cứ một người nào cả.
Tựa như ánh mắt chăm chú nhìn sau lưng hắn vừa rồi, chỉ là ảo giác mà thôi.