Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 467 - Chương 467. Phòng Hòa Tấu Màu Vàng!

Chương 467. Phòng Hòa Tấu Màu Vàng! Chương 467. Phòng Hòa Tấu Màu Vàng!

Triệu Duệ cũng vung kiếm. Rõ ràng đao phong của gã đã chém ra trước khi lưỡi kiếm của cô gái họ Tiết chém xuống nhưng người bị chém trúng trước lại là gã?

Nói chính xác hơn, ngay trong khoảng khắc bầu không khí vang lên âm thanh leng keng, đột nhiên cánh tay Triệu Duệ trở nên run rẩy, giống như vừa bị lưỡi kiếm đánh trúng.

Trong mắt Triệu Duệ hiện ra một tia kinh ngạc, chỉ vẻn vẹn trong một lần giao chiến, lại có thể đoán ra vị trí lưỡi kiếm thật sự của gã?

Thực tế gã có hai thanh kiếm, một thanh khác ẩn mình trong khẽ hở của tia khúc xạ.

Triệu Duệ không dừng lại, gương mặt trầm xuống, lại ra tay một lần nữa, trong khoảnh khắc giao chiến, đột nhiên tia sáng lóe ra, mặc dù cô gái họ Tiết đã sớm có phòng bị, kịp thời nhắm mắt lại, nhưng vẫn có chút sai lầm, đầu vai lại xuất hiện một vết xước.

Hai lần giao chiến, cũng là hai lần cô bị thương.

Cô gái họ Tiết mở mắt, nhìn chằm chằm vào Triệu Duệ phía đối diện, đấu tay đôi với đối phương cũng đồng nghĩa với việc cô phải từ bỏ thị giác của chính mình, nếu không bất cứ lúc nào từ phía đối diện cũng có khả năng xuất hiện ánh sáng cực mạnh hoặc là tia sáng biến hóa, sẽ đẩy cô rơi vào nguy hiểm.

Nhưng trong tình huống tự phế thị giác để chiến đấu, thì không cần biết cô có khả năng thích ứng nhanh đến mức nào, cũng rất khó nhắm mắt mà giải quyết được một vị hình thái thứ hai thành thục lão luyện.

"Quả nhiên không thể xem thường..." Cô gái họ Tiết khẽ thở dài.

Triệu Duệ mỉm cười: "Tiết tiểu thư mới là đối thủ khiến người ta khâm phục."

Lời gã nói tuyệt đối là thật lòng.

Ngay khi vừa ra tay lần thứ hai, gã đã nhắm thẳng đến cổ họng nhưng bị đối phương tránh được, chỉ chịu một vết thương trên bả vai. Nếu đổi lại là người khác, đoán không chừng trận đấu đã kết thúc rồi.

Khứu giác chiến đấu của cô gái trước mắt nhạy bén tới mức làm người ta kinh sợ.

"Anh phải chuẩn bị cho tốt nhé..." Cô gái họ Tiết nhìn chằm chằm chằm vào gã: "Tôi sẽ dùng tới năng lực của mình, nhưng bản thân tôi cũng không dám chắc mình có thể hoàn toàn khống chế được năng lực hay không, có thể bất cẩn một chút rồi... Lỡ tay giết chết anh hay không."

Khi cô nói chuyện, dường như trong bầu không khí xung quanh có tiếng hát vang lên.

Là một bản nhạc.

Cùng lúc đó, mọi người đều nhận thấy, dường như toàn bộ những tia sáng khắp nơi có mặt ở khắp nơi trong hội trường, đều trở nên sáng rực hơn, và trong ánh sáng rực rỡ nọ còn có thêm một mảnh màu vàng.

Tiếp theo, một màn làm người ta ngạc nhiên xuất hiện, chỉ thấy những hạt vàng mông lung kia cấu tạo thành thân ảnh mơ hồ, giống như một dàn nhạc thanh nhã, bao vây quanh người cô gái họ Tiết kia.

Có người đàn violon, người đàn cello, người contrabass.

Ba vị nhạc công ấy, phân biệt là một người phụ nữ duyên dáng, một người trung niên và một lão giả.

Theo dây đàn không ngừng rung động, khúc nhạc bay bổng, phiêu đãng ra ngoài.

Một màn tráng lệ này, làm người ta chấn động.

Nhạc khúc lan tỏa khắp nơi, và rất nhanh, Triệu Duệ bỗng có cảm giác trên mặt mình vừa xuất hiện một chút tê dại, gã không nhịn được, duỗi tay sờ lên, lập tức phát hiện vết máu trên mặt.

Và tất cả những nơi tê dại đều bị nứt ra.

Máu tươi giàn giụa!

Trong chốc lát, mặt gã đã đầy máu tươi, nhìn qua cực kỳ thê thảm.

Mặc dù miệng vết thương không sâu nhưng tình huống này đã khiến Triệu Duệ cảm thấy sợ hãi. Bỗng nhiên gã phóng thích năng lực, bao phủ phạm vi mười mét xung quanh, tạo ra một cái lồng giam hắc ám.

Quang Tuyến Cách Tuyệt! (Ngăn cách tuyệt đối với tia sáng bên ngoài)

Ở trong bóng đêm này, chỉ một mình Triệu Duệ mới có thể nhìn thấy vị trí của đối phương, bỗng nhiên gã cấp tốc lao đi.

Nhưng vừa vặn vào lúc này, ngay khi khúc diễn tấu màu vàng bị hắc ám bao phủ, âm thanh vốn du dương trong đại sảnh bỗng xuất hiện một tiếng vang nặng nề…. Như tiếng trống chiều chuông sớm, làm chấn động lòng người.

Đoong! Đoong!

Cùng với nhịp trống trầm muộn, là từng âm thanh trầm thấp vang lên, phong tỏa khu vực có đường kính mười mét xung quanh, vòng hắc ám chợt dao động như sóng biển, dường như chúng đang run rẩy, muốn tán loạn đến nơi.

Theo tiếng trống thứ năm vang lên, tầng hắc ám đã bị phá thành từng mảnh nhỏ, khu vực bên trong sụp đổ, có thể trông thấy cảnh tượng vốn bị giam cầm lúc trước.

Ngay lúc này, ở bên cạnh ba nhạc công lúc ban đầu, có một tay trống lưng còng, mặc trên mình một bộ quần áo kỳ dị.

Tay trống này đang gõ chiếc trống màu vàng trước mặt mình, mà ở bên kia, cơ thể Triệu Duệ chợt căng cứng tại chỗ, hai tay ôm đầu, quỳ rạp xuống đất.

Máu tươi từ trong miệng, trong mũi, trong tai trào ra, gương mặt đẫm máu, khác biệt hoàn toàn với dáng vẻ ôn nhu nho nhã trước đó, nhìn qua cực kỳ thê thảm.

Ánh sáng màu vàng trong mắt cô gái họ Tiết dần dần lắng xuống, dàn nhạc diễn tấu màu vàng xung quanh hội trường cũng dần tan đi.

Dường như trong mắt mấy nhạc công đang diễn tấu bên kia vừa lóe ra một tia sáng quỷ dị, như có như không mà nhìn chằm chằm vào Triệu Duệ đang ngã xuống đất một cái, rồi tan biến như một cơn gió vàng, mãi cho đến khi hoàn toàn tan vào hư vô.

Trận đấu kết thúc rồi.

Mọi người nhìn bên trong chỉ còn lại Triệu Duệ vẫn đang quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt đầy thống khổ. Cả đám người xung quanh đều chấn động.

Năng lực của cô gái họ Tiết này là cái gì?

Chẳng lẽ âm thanh quỷ dị kia, chính là thủ đoạn công kích?

"Có vẻ như đây là năng lực của hệ đặc chất. . Loại năng lực quỷ dị nhất."

Không ít hình thái thứ hai đều hướng ánh mắt ngưng trọng pha lẫn một chút kiêng kị, nhìn về phía cô gái lạnh lùng kiêu ngạo kia.

Bởi vì dù cô đã bộc lộ ra năng lực của mình nhưng bọn họ vẫn không hiểu nổi, rốt cuộc năng lực này là gì?

Theo những biến hóa vừa xảy ra trên sân đấu, bọn họ chỉ có thể phát hiện được, dường như phương thức công kích của cô chính là bản nhạc vừa được diễn tấu kia?

"Đây là năng lực của tôi, phòng hòa tấu màu vàng..." Ánh mắt cô gái họ Tiết mang theo vài phần mê ly, giống như vừa trở về từ trong khúc nhạc tinh mỹ nọ, rồi khẽ thở dài: "Đáng tiếc, tôi vẫn chưa thể diễn tấu ra bản nhạc hoàn mỹ như thầy của mình..."

Ánh mắt Hứa Thâm chớp động. Ngay nửa đoạn nhạc lúc trước, hắn đã thử bịt lỗ tai mình lại, nhưng hơi ngạc nhiên phát hiện thứ âm nhạc kia vẫn có thể vào trong đầu.

Không thể ngăn cách được.

Đây giống như là một loại lực lượng xâm nhập vào tinh thần.

Bình Luận (0)
Comment