Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 469 - Chương 469. Quả Hồng Mềm Dễ Nắn Nhất Tại Hiện Trường…

Chương 469. Quả Hồng Mềm Dễ Nắn Nhất Tại Hiện Trường… Chương 469. Quả Hồng Mềm Dễ Nắn Nhất Tại Hiện Trường…

“Nói về kinh nghiệm chiến đấu, kinh nghiệm của tôi càng phong phú hơn cậu ta, nói về sức mạnh, hai người chúng tôi lại sàn sàn như nhau. Và cái tôi muốn so tài ở đây chính là năng lực. Cậu ta là người mà tôi nắm chắc có thể chiến thắng nhất, tôi còn đang sợ người khác cướp mất cậu ta của tôi đấy.”

Trong mắt người thanh niên này, Hứa Thâm chính là quả hồng mềm dễ nắn nhất tại hiện trường.

Nếu như vị Sở Bạch của phân cục Hắc Quang kia đến đây, gã còn không dám nắm chắc, dù sao Sở Bạch kia cũng là tồn tại nổi tiếng đã lâu, đối phương chính là đại đội trưởng của biên đội số một tại khu Hắc Quang nhiều năm, dù mới đột phá vào hình thái thứ hai, nhưng vẫn khiến người ta không thể khinh thường.

Nhưng Hứa Thâm... chỉ là một người mới non nớt mà thôi.

Theo gã suy nghĩ, rất có khả năng bản thân chỉ cần dựa vào năng lực biến hóa và biến chiêu công kích, cũng có thể làm hắn luống cuống tay chân rồi.

“Cậu quá coi thường người ta rồi. Cả tôi cũng không nắm chắc có thể đánh thắng được cậu ta.” Sắc mặt Nguyệt Linh chuyển thành âm trầm, cố gắng khuyên can người thanh niên nọ.

“Không phải chứ?” Thanh niên nọ kinh ngạc nhìn cô, sao Nguyệt Linh có thể nói ra những lời này chứ?

Quá khoa trương rồi.

“Thừa dịp người ta còn chưa đáp ứng, cậu mau đổi đối thủ đi.” Nguyệt Linh nhanh chóng nói.

Thanh niên nọ hơi nhướng mày, lời mời đã được đưa ra, ngay bây giờ lại đổi đối thủ, sẽ lúng túng ngượng ngùng đến mức nào chứ?

Trong khi gã đang cân nhắc độ thật giả trong lời nói của Nguyệt Linh, Hứa Thâm bên kia trông thấy ánh mắt của những người khác đang nhìn về phía mình, cũng bình tĩnh mở miệng đáp ứng lời mời khiêu chiến.

Nguyệt Linh nghe thấy hắn lên tiếng, lập tức nhìn qua, ánh mắt cô đầy phức tạp, chỉ khẽ lắc đầu ra hiệu với hắn.

Hứa Thâm nhìn ra ý tứ của Nguyệt Linh, cô muốn hắn hạ thủ lưu tình.

Cố gắng hết mức đi... Hứa Thâm cũng không dám khinh thường và tùy tiện cố ý giúp người để được mang ơn. Bởi vì bất cứ tồn tại hình thái thứ hai nào cũng không thể khinh thường, sơ suất là không có trách nhiệm với chính bản thân mình.

Thanh niên nọ thấy Hứa Thâm đã nhận lời, cũng không nghĩ nhiều nữa, liền tiến lên giữa sân, điều chỉnh lại thân thể, sau đó nhanh chóng trốn vào trong Khư giới.

“Đến đây đi, nghe Nguyệt Linh nói cậu rất mạnh, hãy để tôi được mở rộng tầm mắt nào.” Thanh niên nọ mỉm cười nói.

Hứa Thâm không nói gì, hắn cũng trực tiếp trốn vào trong Khư giới.

Hai người đứng đối diện nhau, thanh niên nọ thấy Hứa Thâm vẫn đứng yên không nhúc nhích, hai mắt nheo lại, có vẻ nghiền ngẫm nói: “Không rút kiếm ra sao? Nếu tôi ra tay, có thể cậu sẽ không kịp rút nữa đâu.”

“Đến đây đi.” Hứa Thâm cảm thấy gã này nói chuyện hơi nhiều. Nghĩ Hậu sẽ chọn một người thích ồn ào như vậy làm thân vệ sao?

Trong mắt thanh niên nọ lộ ra hàn ý, gã có cảm giác bản thân bị coi thường, nhưng cùng lúc đó lại thầm cười lạnh trong lòng. Hứa Thâm trở thành hình thái thứ hai chỉ sớm hơn gã có mấy tháng mà thôi, gần như là tồn tại thuộc cùng một thời kỳ, hắn có cái gì mà kiêu ngạo chứ?

Tăng!

Đột nhiên gã rút kiếm, vọt về phía Hứa Thâm.

Phải nhất kích tất sát... Ánh mắt người thanh niên nọ lộ ra hào quang, gã đã chuẩn bị sẵn sàng để dùng tư thế cường thế nhất giành thắng lợi trong hồi chiến đấu này, làm vậy mới có thể khắc sâu ấn tượng vào trong lòng Nghĩ Hậu.

Sưu!

Bóng dáng gã đột nhiên biến mất, như thể đã hóa thành trong suốt.

Là biến mất vì tốc độ quá nhanh ư? Không phải là nhanh đến biến mất, mà là năng lực.

Hệ ảnh tử!

Tất cả mọi người đều mở Khư Nhãn, ngưng mắt dò xét chung quanh.

Phải biết rằng, năng lực giả hệ ảnh tử không dễ bị phát hiện ra, rất thích hợp cho nhiệm vụ ám sát, nhưng lại dễ dàng bị khắc chế bởi hệ cảm giác, trừ khi phải có năng lực hệ ảnh tử cực kỳ đặc thù nào đó.

Trong nháy mắt, thanh niên nọ đã vòng ra sau lưng Hứa Thâm.

Kiếm quang trong tay gã nhanh chóng chém tới.

Nhưng đây chỉ là một đòn công kích giả vờ, vì gã cũng không xác định được năng lực của Hứa Thâm. Nếu đối phương thuộc hệ cảm giác, rất có khả năng sẽ phát hiện được chuyển động của gã, bởi vậy gã mạo muội tập kích chẳng phải đã trúng ý muốn của đối thủ rồi?

Mũi kiếm xẹt qua, trong khoảnh khắc khi mũi kiếm sắp chạm vào Hứa Thâm, thanh niên nọ mới nhìn thấy hắn rút kiếm ra.

Quả nhiên hắn có thể phát hiện được, Hứa Thâm này là năng lực giả hệ cảm giác sao?

Ánh mắt thanh niên ngưng tụ lại, năng lực bị khắc chế, làm gã có chút ngoài ý muốn và tiếc nuối.

Nói như vậy, dưới tình huống hoàn toàn không có một chút ưu thế nào, gã cũng không nắm chắc sẽ chiến thắng được Hứa Thâm, nhưng … nhìn theo hướng trái ngược, nếu dưới tình huống năng lực bị khắc chế mà gã còn có thể chiến thắng được Hứa Thâm, chẳng phải biểu hiện của gã sẽ càng thêm chói mắt hay sao?

Cũng may một kiếm này, gã không toàn lực ra tay, bởi vậy có thể nhanh chóng thu lực biến hướng.

Trong khi người thanh niên nọ đang âm thầm cảm thấy may mắn vì kinh nghiệm chiến đấu phong phú của mình, thì đột nhiên gã lại phát hiện, một luồng ánh sáng màu trắng bạc vừa nhanh chóng lướt qua trước mắt mình.

Nhanh quá!

Đồng tử trong hốc mắt thanh niên nọ lập tức co rụt lại. Gã vội vàng vứt bỏ thanh kiếm, muốn xoay người né tránh.

Nhưng không biết từ khi nào, chuyển động của cơ thể lại trở nên cực kỳ chậm chạp, dường như có vô số cánh tay đang lôi kéo lấy gã, không cho cơ thể làm ra phản ứng.

Đúng vậy, bởi vì không biết từ khi nào xung quanh cơ thể hắn, lại có thêm một số sợi tơ, chúng cực kỳ cứng rắn, bủa vây tới y như mạng nhện, rồi trực tiếp dính lên thân thể gã, cố định lại.

“Tăng” một tiếng, tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, hoa lửa bắn ra, thanh niên nọ cảm thấy bả vai đau đớn, luồng lực lượng mạnh mẽ chấn cho thân thể gã bay ngược ra ngoài.

Ngược lại, Hứa Thâm đang bình tĩnh đứng ở bên kia, trong tay cầm kiếm, ánh mắt bình thản nhìn vào gã.

Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt thanh niên nọ biến thành màu gan lợn, trông cực kỳ khó coi. Gã vội vàng đứng dậy từ dưới mặt đất, há miệng gầm nhẹ một tiếng, lại xông về phía Hứa Thâm.

Hứa Thâm cau mày, hắn lại vung kiếm lên, mũi kiếm xẹt qua tóc thanh niên nọ, tạo thành một vết tích.

Năng lực của người thanh niên kia bị khắc chế, lúc này gã hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm chiến đấu của bản thân để ứng phó, nhưng tất cả mọi cố gắng của gã đều bị Hứa Thâm nghiền nát.

Trong lòng dâng lên xấu hổ và tức giận, từ hốc mắt thanh niên nọ không khỏi lộ ra sát ý hung tàn.

Bình Luận (0)
Comment