Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 470 - Chương 470. Cuộc Chiến Thứ Hai!

Chương 470. Cuộc Chiến Thứ Hai! Chương 470. Cuộc Chiến Thứ Hai!

“Dừng tay đi.” Nguyệt Linh thấp giọng nói.

Cô có thể nhìn ra Hứa Thâm đã hạ thủ lưu tình, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới thể diện của khu Vô Miên.

Những trảm khư giả hình thái thứ hai đang đứng ngoài sân, cũng nhìn ra thắng bại đã phân, nếu lúc này kẻ thua còn tiếp tục cậy mạnh, chỉ để lại ấn tượng xấu mà thôi.

Người thanh niên nọ cắn răng, nhịn xuống cảm xúc đang mất kiểm soát trong lòng, nói với Hứa Thâm: “Năng lực của anh là hệ cảm giác?”

Đúng là đã biết rõ còn cố hỏi, trong lời nói còn nồng nặc mùi vị không cam lòng, thậm chí còn có một chút ý niệm muốn cứ vãn thể diện cho chính mình.

Suy cho cùng, năng lực của gã bị năng lực của đối phương khắc chế, bị người ta đánh bại cũng là chuyện bình thường... Cõ lẽ Nghĩ Hậu sẽ cho rằng như vậy.

Hứa Thâm hơi nhướng mày, nhưng không nói gì, cậu cảm nhận được cái gì thì nó chính là cái đó, ai sẽ ngốc đến độ công khai nói rõ năng lực của chính mình cho người khác đây?

Thấy Hứa Thâm không nói gì, thanh niên nọ càng thêm phẫn nộ, nhưng vẫn giữ được lễ tiết, cúi đầu trước Nghĩ Hậu, sau đó lui ra, chỉ là ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, trong mắt lóe lên phẫn nộ và oán độc.

Hứa Thâm chú ý tới ánh mắt của thanh niên nọ, đôi mắt thoáng chớp động, sau đó hắn cũng cúi đầu với Nghĩ Hậu, rồi yên lặng lui trở lại vị trí của khu Hắc Quang.

“Tốt nhất là cậu đừng đi trêu chọc cậu ta. Tôi vừa nói rồi đó, cậu không phải là đối thủ của cậu ta đâu.” Nguyệt Linh nhìn ra sát ý của người thanh niên nọ, lập tức cau mày thấp giọng cảnh cáo. Cô không hy vọng một hạt giống của khu Vô Miên thật vất vả mới quật khởi được, lại xảy ra chuyện, đến lúc đó một mình cô sẽ phải chống đỡ khu Vô Miên, tình cảnh khó chịu cực kỳ.

“Cậu ta quá ngông cuồng!” Người thanh niên nọ cắn răng, cố tìm cho mình một lý do.

“Là cậu đi khiêu chiến người ta trước.” Nguyệt Linh cảm thấy gã có chút buồn cười.

Thanh niên kia nghe vậy, chẳng những đôi mắt không thư thái hơn, ngược lại phẫn nộ và hận ý ngày càng mãnh liệt.

“Dường như Hứa tiên sinh ở khu Hắc Quang, còn chưa xuất ra toàn lực. Còn ai muốn khiêu chiến với cậu ấy không nào?” Lúc này, lão giả họ Triệu lúc trước, đột nhiên mỉm cười nói, đồng thời hướng ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Hứa Thâm, có vẻ hơi lấy lòng hắn một chút.

Hứa Thâm thoáng nghi hoặc, không biết đối phương đang muốn làm khó hắn, hay là đang giúp hắn đây?

“Vậy để tôi tới thử xem, có vẻ như năng lực vừa rồi của Hứa tiên sinh là hệ cảm giác? Lại có thể nhạy bén cảm nhận được công kích của vị Lý tiên sinh kia, vừa vặn tôi là hệ thao túng, xét về năng lực của chúng ta, hẳn là không chiếm ưu thế.” Một vị trung niên của tổng cục đi ra cười nói.

Hứa Thâm nhìn thấy lão giả họ Triệu khẽ gật đầu với người trung niên kia, trong lòng lập tức hiểu được suy nghĩ của đối phương.

Thì ra lão làm như vậy hoàn toàn không phải đang giúp hắn, chỉ muốn dùng hắn làm phông bạt mà thôi. Nói cách khác, đối phương nhìn hắn biểu hiện quá mạnh mẽ, cho nên để cho hình thái thứ hai của tổng cục lên đánh bại hắn, làm nổi bật người một nhà?

Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, không biết suy đoán này của hắn là đúng hay sai, và có oan uổng cho đối phương hay không, nhưng mặc kệ như thế nào, đã tới rồi, thì nhất định phải thắng!

“Mời.” Hứa Thâm lại bước ra.

“Hứa đội cẩn thận.” Đám người La Hoa lộ vẻ mặt lo lắng, dù sao Hứa Thâm cũng vừa trải qua một hồi chiến đấu.

Thoạt nhìn trận chiến vừa rồi, hắn chỉ đánh ra một chiêu liền phân thắng bại, nhẹ nhàng hời hợt, nhưng ai cũng không biết một chiêu vừa rồi đã khiến Hứa Thâm tiêu hao như thế nào.

Chẳng bao lâu sau, hai người Hứa Thâm đã trốn vào trong Khư giới.

Người trung niên nở nụ cười, nhìn thấy Hứa Thâm vẫn bày ra tư thế cõng kiếm trên lưng như vừa nãy, gã cũng không tự làm mất mặt mình bằng việc mời Hứa Thâm rút kiếm nữa, huống chi vừa rồi, gã cũng được nhìn thấy Hứa Thâm rút kiếm rồi, phải nói là nhanh như kinh hồng, đúng là người ta có tư cách để ngạo mạn.

Chỉ là... Sĩ diện trước mặt gã, vậy thì xui xẻo rồi.

Người trung niên nọ nhanh chóng rút đao rồi ra tay, nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống. Ngay sau đó, những chiếc gai nhỏ tựa thủy tinh trong suốt nhỏ bé, không ngừng ngưng tụ trong không khí, rồi tựa như hàng đống mũi tên độc của ong, chúng chi chít bắn nhanh về phía Hứa Thâm.

Nhãn cầu, miệng và mũi, là những khoảng trống mà trang phục tác chiến không thể bảo vệ được.

Thao túng băng tuyết, đây chính là năng lực của gã!

So với việc tạo ra các tảng băng lớn, gai nhọn, gã càng thích chế tạo những bông tuyết nhỏ bé hơn. Nếu để ám sát người bình thường, chúng sẽ lặng im không một tiếng động tiêu diệt sinh cơ, thậm chí ngay cả bằng chứng cũng không để lại, bởi vì băng tuyết sẽ tan chảy ngay sau đó.

Mà khi đối mặt với trảm khư giả, những bông tuyết nhỏ bé này cũng có thể mang đến tác dụng kỳ diệu, như công kích vô hình nhưng trí mạng chẳng hạn!

“Ừm?” Quả thật Hứa Thâm cũng không nhìn thấy quá nhiều bông tuyết, nhưng thông qua lưới sợi khư, hắn lại cảm nhận được chúng.

Hơn nửa phần thân thể của Hứa Thâm đang được sợi khư bao phủ, khi những viên bông tuyết bén nhọn chi chít kia va chạm vào sợi khư, Hứa Thâm lập tức biết được, đây chính là công kích của đối thủ.

Cộng thêm tình huống nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm.

Hứa Thâm đã mơ hồ đoán được một chút.

Nếu người đối diện với vị trung niên này là năng lực giả hệ thao túng giống gã, ví dụ như vị tiên sinh hình thái thứ hai có khả năng thao túng tia sáng trước đó chẳng hạn, muốn đối phó với chiêu này, người ta hoàn toàn có thể dùng tia sáng phản xạ, làm những bông tuyết này hiển hiện ra.

Ví dụ như tạo ra một vầng cầu vồng, rồi thông qua nơi cầu vồng xuất hiện, xác định được vị trí của bông tuyết.

Nhưng Hứa Thâm lại không có năng lực như vậy.

Cũng may hắn có sợi khư, có thể bắt giữ được bông tuyết

Trong phút chốc, khư lực trong cơ thể Hứa Thâm đã ào ạt phóng thích ra ngoài, ngưng tụ kết xuất ra càng nhiều sợi khư hơn, từng tầng đan xen vào nhau.

Một màn kỳ dị xuất hiện, không gian trong phạm vị nửa trượng trước mặt Hứa Thâm, dần dần để lộ ra bông tuyết khô, chúng chồng chất với nhau tạo thành một quả cầu bao trùm lấy hắn.

Bình Luận (0)
Comment