Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 471 - Chương 471. Nó Chính Là Bí Thuật!

Chương 471. Nó Chính Là Bí Thuật! Chương 471. Nó Chính Là Bí Thuật!

Tại thời điểm này, những người khác bên ngoài sân, cũng thấy được đòn công kích này của người đàn ông trung niên nọ, ai nấy đều có chút kinh hãi.

Một sát chiêu quỷ dị như vậy, thật khó lòng phòng bị chu toàn.

“Quả nhiên năng lực giả hệ thao túng đều âm hiểm ti tiện!” Những năng lực giả hệ cường công thầm mắng trong lòng, bọn họ thích quang minh chính đại vật lộn, nhưng hệ thao túng lại thích chơi chiêu ngầm.

“Đây mới là năng lực thực sự của cậu?” Người trung niên nhìn thấy công kích của mình bị chặn lại, sắc mặt khẽ biến đổi. Nhưng thế công chưa dừng lại, hàn khí lập tức tụ tập tới, nhanh chóng lan tràn sát đất, chỉ cần chạm vào thân thể Hứa Thâm, gã liền có thể thông qua năng lực, làm đông lại máu tươi trong người Hứa Thâm, biến hắn thành một bức tượng băng cứng ngắc.

Hứa Thâm nghe được âm thanh “Ca ca” phát ra do băng tuyết ngưng kết trên mặt đất, sắc mặt khẽ đổi.

Quả nhiên nói năng lực giả hệ thao túng mạnh mẽ không phải giỡn chơi.

Hắn có cảm giác những sợi khư của bản thân đều đang đông đặc lại, khư lực cũng trở nên cứng đờ, không linh hoạt, nếu cứ tiếp tục như vậy, băng tuyết sẽ lan tràn khắp nơi, biến khu vực này trở thành sân nhà của đối phương.

“Con trai, có cần ma ma giúp con không?” Âm thanh dịu dàng vang lên từ sau lưng Hứa Thâm.

Sắc mặt Hứa Thâm khẽ đổi, hắn lập tức từ chối viện trợ của “Ma ma”.

Hắn đã trưởng thành, đã đến lúc nên dựa vào chính bản thân mình.

Hơn nữa, bên cạnh còn có Nghĩ Hậu nhìn chằm chằm, không thể để cô ấy nhìn thấy “Ma ma”, nếu không bọn họ sẽ cho rằng “Ma ma” là khư thú liền chém giết…

Phải dựa vào chính mình…

Phanh!

Hứa Thâm đạp ra một cước, trong nháy mắt đã phá tan tầng băng tuyết đang đóng băng võng sợi khư, sau đó, khư lực từ trong cơ thể hắn bắt đầu phun ra ngưng kết lại thành sương mù khư mông lung, còn thân hình hắn toàn lực bùng nổ, đã nhanh chóng đi tới trước mặt người trung niên kia.

Nhanh quá!

Người trung niên thoáng kinh hãi, nhưng cơ thể lại cấp tốc lui về phía sau, băng tuyết trên mặt đất giúp hành động của gã trở nên mau lẹ hơn rất nhiều, tựa như trượt băng vậy.

Sợi khư!

Hứa Thâm trực tiếp bắn ra một luồng sợi khư, dính lấy thân thể đối phương, đồng thời nhanh chóng áp sát.

Đột nhiên xung quanh xuất hiện một đợt gió lốc băng tuyết, che khuất tầm mắt của hắn.

Nhưng Hứa Thâm vốn không dựa vào tầm nhìn, thứ mà hắn dựa vào để cảm ứng vị trí chính là sợi khư, hắn dứt khoát vung kiếm lên.

Phanh!

Gió lốc băng tuyết bị phá vỡ, vô số bông tuyết rơi xuống.

Kiếm phong nặng nề chém lên thân hình đối phương, một bóng người bay ngược ra ngoài, chính là người trung niên kia.

Năng lực của gã bị gián đoạn, toàn thân vừa rơi xuống đã rất nhanh bò lên khỏi mặt đất. Mặc dù kiếm phong không thể phá hỏng trang phục tác chiến trên người gã, nhưng lực chấn động lại khiến cơ quan nội tạng trong cơ thể xuất hiện trạng thái quay cuồng, buồn nôn.

Trong lúc gã bò lên, năng lực lại được phát động một lần nữa, nhưng Hứa Thâm cũng một lần nữa áp sát, lần thứ hai vung kiếm lên.

Một tiếng thét vang lên, kiếm phong đột nhiên bị chém nghiêng đi, bị một luồng lực lượng đánh lệch.

“Luận bàn mà thôi, đến điểm dừng là được.” Lão giả họ Triệu mỉm cười nói, nhưng ánh mắt lại có chút thâm trầm.

Ánh mắt Hứa Thâm ngưng lại, hắn liếc mắt nhìn lão giả một cái.

Ánh mắt hai người gặp nhau, Hứa Thâm lập tức hiểu được tâm tư của lão giả, sau đó chậm rãi thu hồi kiếm, nói: "Triệu lão nói có lý.”

Lão giả họ Triệu thấy Hứa Thâm nguyện ý bán cho mình một phần tình mọn, trên mặt thoáng mỉm cười, gật đầu ra hiệu với Hứa Thâm, nhưng trong lòng lại cảm thấy tiếc nuối.

Vốn dĩ lão muốn cho người của mình đánh bại Hứa Thâm, người vừa có biểu hiện xuất sắc trong trận chiến trước, lấy cơ hội này để biểu hiện thật tốt trước mặt Nghĩ Hậu, nhưng ai có thể ngờ được, tính toán của lão lại trở thành đá kê chân cho Hứa Thâm, ngược lại còn khiến cho tài năng của hắn càng bộc lộ rõ hơn.

Ngoại trừ Vương lão đã về hưu, trong phân cục Hắc Quang hiện giờ có hai vị hình thái thứ hai, Sở Bạch kia đã tiếp nhận vị trí của Vương lão, mà Hứa đại đội này đành phải khuất phục làm đại đội trưởng.

Dựa theo chức vị, rõ ràng hắn hơi kém hơn vị Sở Bạch kia, dựa theo lý lịch, cũng không khá hơn là mấy, nhưng biểu hiện của Hứa Thâm này lại không giống như một trảm khư giả mới thăng cấp thành hình thái thứ hai, tác phong ra tay cường thế và tàn nhẫn như vậy, hơn hẳn đại đa số hình thái thứ hai khác.

Chẳng lẽ đây là ngụy trang?

Và vị Liễu cục kia, đã sớm biết được ý tưởng muốn tuyển thân vệ của Nghĩ Hậu?

Nghĩ đến đây, lão giả họ Triệu khẽ nhíu mày. Tuy trình độ hiểu biết của lão về Liễu Tích Xuyên kia không sâu cho lắm, chỉ gặp qua vài lần, nhưng người sau lại khắc sâu ấn tượng trong lòng lão. Bởi vì kẻ kia chính là một tồn tại khiến người ta khó mà nắm bắt được.

Hai chiến thắng liên tiếp!

Nương theo hành động của lão giả họ Triệu, Hứa Thâm cũng lễ phép rời khỏi sân khấu, nhưng ánh mắt của toàn bộ đám người xung quanh đã rơi thẳng xuống người thiếu niên này rồi.

Lúc trước, khi hắn đánh bại thanh niên khu Vô Miên kia, bọn họ còn có thể nói rằng năng lực của hắn khắc chế đối phương, nhưng đến lượt vị trung niên hệ thao túng vừa bị đánh bại hồi nãy, tình huống lại hoàn toàn khác rồi. Bởi vì đối thủ của hắn đã triển lộ ra năng lực chiến đấu và thủ đoạn điều khiển khư lực cực kỳ vững chắc, nhưng kết cục của cả hai vẫn như nhau, đều nhanh chóng bị đánh bại.

"Năng lực của hắn không phải là hệ cảm giác sao? Cái loại khư lực giống như sợi tơ này là cái gì?" Thanh niên đứng bên cạnh Nguyệt Linh, lộ ra sắc mặt âm trầm, cau mày tự hỏi.

Thành thật mà nói, thất bại của vị trung niên, làm cho đáy lòng gã có chút vui vẻ, có loại cảm giác như bản thân vừa cứu lại được một ít thể diện.

Nhưng thủ đoạn quỷ dị của Hứa Thâm lại khiến gã nhìn không thấu.

Hình như lúc trước gã thất bại không phải bởi vì những sợi khư này, chẳng lẽ đối phương không sử dụng năng lực đã đánh bại được gã rồi? !

"Đó thuần túy là điều khiển khư lực." Nguyệt Linh thấp giọng nói.

Tuy cô cực kỳ trẻ tuổi, nhưng đã là một hình thái thứ hai có chút lão luyện thành thục, bởi vậy chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra những sợi khư được Hứa Thâm sử dụng kia vốn không phải một loại năng lực, mà là kỹ xảo do bản thân hắn đào sâu nghiên cứu khư lực, tạo thành.

Dùng lời của đại nhân vật trong nội thành để nói, thì nó chính là bí thuật!

Bình Luận (0)
Comment