Vậy đó, một vị quân vương bình thường đã là tồn tại khó có thể phỏng đoán được, nhưng với Nghĩ Hậu, ngươi không cần phải đi phỏng đoán suy nghĩ của cô ấy, bởi vì căn bản là ngươi không thể biết khi nào cô ấy sẽ thay đổi chủ ý của mình đâu.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Nghĩ Hậu đã dặn dò cái gì thì chính là cái đó, nhất định phải làm đúng lúc.
Rất nhanh, mọi người đã đi đến phòng ăn tối.
Đầy bàn tiệc tối phong phú, làm cho người ta hoa cả mắt, trong lòng cảm thán về sự xa hoa của bữa tiệc tối này.
Tất cả mọi người đều tự tìm chỗ ngồi xuống.
Sau đó, nhờ thân vệ thị nữ của Nghĩ Hậu lên tiếng thông báo, mọi người mới biết Nghĩ Hậu đã dùng cơm rồi, cô sẽ không ăn tối cùng mọi người, tránh cho bầu không khí trở nên căng thẳng, ngột ngạt.
Cả đám người bên dưới, vừa đầy tiếc nuối vừa có chút thả lỏng. Nói thật, nếu cho bọn họ cùng dùng cơm với Nghĩ Hậu, phỏng chừng chẳng một ai dám ăn no.
Sau khi cả đám người đều tìm đúng vị trí của mình và ngồi xuống, lão giả họ Triệu mới thuần thục dẫn dắt đề tài trên bàn ăn, mọi người dần dần vừa ăn uống vừa tán gẫu.
Trong lúc đó, những người lúc trước đã luận bàn với nhau, đều cụng ly kết giao, hàn huyên vui vẻ.
Rượu quá nửa tuần.
Trong lúc những người khác đang tán gẫu nói chuyện phiếm, lão giả họ Triệu lại đi tới bên người Hứa Thâm, nói: "Hứa đại đội, uống cùng lão già tôi một chén, thế nào? "
“Triệu lão khách khí rồi." Hứa Thâm vội vàng cầm lấy cái chén.
"Đừng để ý chuyện lúc trước nữa, Hứa đại đội là người thông minh, lão già tôi cũng không nói nhiều, về sau Hứa đại đội có chuyện gì cần hỗ trợ, cứ việc tìm tới lão già tôi." Lão giả họ Triệu mỉm cười nói.
Hứa Thâm hiểu được chuyện trong lời nói của lão là gì. Nó vốn không phải hành động lão thay người trung niên kia đỡ truy kích của hắn, mà là chuyện lão để cho người trung niên kia khiêu chiến với hắn, muốn biến hắn thành đá kê chân cho đối phương.
Hứa Thâm cũng hiểu, đây là chuyện thường tình của con người, có thực lực mới có thể đạt được sự tôn trọng của người khác.
"Triệu lão tiên sinh khách khí rồi, sau này nếu tôi có chỗ cần làm phiền lão tiên sinh, còn mong ngài hỗ trợ." Hứa Thâm cười nói.
"Được thôi." Lão giả họ Triệu cười nói: "Lão đầu tử tôi đảm nhiệm chức đại đội trưởng ở tổng cục được kha khá thời gian rồi, cái khác không dám nói, nhưng nhân mạch vẫn phải có, Hứa đại đội đây là người tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có lẽ trong tương lai, lão già tôi cũng phải đến nhờ cậy cậu đó.”
Hứa Thâm khách sáo nói thêm hai câu, sau đó, hai người bọn họ chạm cốc, coi như xóa bỏ mâu thuẫn nhỏ lúc trước.
Chờ lão giả họ Triệu rời đi, người dẫn đầu khu Dạ Oanh và người dẫn đầu khu Tự Do, đều mượn chút men say, đến chạm cốc với Hứa Thâm, lại hàn huyên vài câu, xem như lưu lại một chút ấn tượng cho hắn, đôi bên cũng cho nhau phương thức liên lạc.
Hứa Thâm hiểu được, đây chính là một vòng luẩn quẩn, thậm chí nếu bản thân hắn chủ động thêm một chút, rất có thể sẽ biến vòng luẩn quẩn ấy thành nhân mạch của mình.
Ngoài ra, Nguyệt Linh cũng thừa dịp không có người, đến chạm chén nói chuyện vài câu với Hứa Thâm. Hai người bọn họ coi như là người quen cũ, nhưng có rất ít người biết đến mối quan hệ này. Hai người cũng không nói nhiều, chỉ hơi khách khí vài câu đã trở về vị trí cũ.
"Cô rất quen thuộc với cậu ta sao?" Chờ Nguyệt Linh trở lại vị trí, thanh niên đi cùng cô đến đây lập tức nhíu mày hỏi. Gã mơ hồ ngửi được một tia hương vị đặc thù.
Nguyệt Linh khẽ lắc đầu: "Xem như từng có duyên gặp mặt mấy lần, tôi từng chạm mặt cậu ấy ở động khư, cậu ấy còn giúp khu Vô Miên của chúng ta một phen.”
Trong lòng thanh niên nọ có chút ghen tỵ, tuy gã vừa trở thành hình thái thứ hai không lâu, nhưng lại yêu mến cô Nguyệt Linh luôn được mọi người trong cục chú ý này từ rất lâu rồi.
Lúc này trong lòng gã có chút khó chịu, nhưng không nói gì, chỉ ngồi cúi đầu, không ngừng uống rượu.
“Cậu có rảnh không, đi theo tôi một lát.” Chờ Hứa Thâm trở lại bàn ăn, bỗng nhiên Tiết Hải Ninh đi tới bên cạnh chỗ ngồi của hắn. Cô cũng uống hai chén rượu, trên gương mặt trắng như tuyết có thêm vài phần hồng nhuận, tựa như một quả táo chín, vô cùng hấp dẫn.
Nhưng biểu cảm của cô vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ là đôi mắt có nhuốm một chút men say.
Hứa Thâm nghĩ đến chuyện bí quyết mà cô nói lúc trước, trong lòng có chút suy tư, nhưng cũng đứng dậy đi theo cô qua một góc vắng vẻ.
Mỹ nhân băng tuyết trước mắt có tính cách khá quái gở và ngạo mạn, rất dễ đắc tội với người khác, một người như vậy thường rất khó để kết giao, nhưng đương nhiên trở mặt với đối phương lại càng phiền toái hơn nhiều.
“Có thể nói một chút về bí quyết khống chế sợi khư của cậu được không?” Tiết Hải Ninh dẫn Hứa Thâm đến phía trước một cánh cửa sổ bằng đá cũ kỹ ở trong góc của sảnh tổ chức tiệc tối.
Những cánh cửa sổ trong trang viên được kiến tạo giống như một tòa lâu đài cổ kính này cực kỳ rộng lớn, bọn họ đứng tại nơi này, có thể nhìn thấy tầng sương mù dày đặc đang phiêu đãng ở bên ngoài, cùng với bãi cỏ và những khóm hoa, cây cối được cắt tỉa cẩn thận.
Gió mát từ ngoài cửa sổ thổi tới, làm cảm giác say rượu của Hứa Thâm tan đi, tinh thần tỉnh táo hơn một chút, hắn nhìn cô gái trước mắt, đôi mắt đối phương sâu thẳm như đầm nước, đứng ở góc độ này, hắn có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình từ trong mắt đối phương.
Đột nhiên, một bàn tay nhỏ bé từ bên cạnh duỗi tới, lắc qua hai cái.
Hứa Thâm lập tức phục hồi lại tinh thần, hắn cân nhắc một lát rồi nói: “Thật không dám giấu giếm, những gì tôi đã nói lúc trước chính là bí quyết. Điều cô cần phải làm chính là luyện tập qua nhiều lần, chờ đến khi thực sự thành thạo phương pháp điều khiển khư lực, mới có thể từng bước khống chế chúng nó, từ ban đầu là một sợi ròi đến hai sợi, sau đó mới là ngàn vạn sợi.”
Ánh mắt Tiết Hải Ninh vẫn bình tĩnh như thường, cô lên tiếng nói: “Vậy sao? Vậy lúc trước cậu luyện tập trong bao lâu?”
“Khoảng ba tháng.” Hứa Thâm nói.
Ánh mắt Tiết Hải Ninh trở nên vô cùng cổ quái: “Ba tháng mà gọi là luyện tập lặp đi lặp lại? Tôi còn tưởng rằng cậu phải khổ luyện tới vài năm chứ? Hừ, cậu không muốn nói thì tôi cũng có thể hiểu được. Suy cho cùng, loại phương thức chiến đấu lợi dụng khư lực đặc thù này, đã tiếp cận đến bí thuật rồi…”