“Cậu có sợ cô ta không?” Mai Phù cũng ngồi xổm xuống bên cạnh Hứa Thâm, hỏi: “Có muốn tôi ra dọa cô ta chạy mất không?”
Cô có thể dọa cô ta chạy sao... Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động, nhưng hiển nhiên hắn rất khó đáp lại vấn đề này.
Trong lòng Hứa Thâm đầy tiếc nuối, hắn chẳng còn cách nào khác, chỉ đành mặc kệ mọi chuyện, sau đó nhẹ nhàng tựa người vào giá sách, tiện tay cầm lấy quyển sách bên cạnh.
Nhưng trong lúc hắn động tay lật xem cuốn sách kia, ánh mắt vẫn thường xuyên nhìn quanh bốn phía, thậm chí là trên đỉnh đầu.
Thời gian chậm rãi trôi qua… trong sự dày vò.
Trên lầu hai yên tĩnh này, chỉ còn lại âm thanh lật xem trang sách của Hứa Thâm, trong không khí lạnh lùng lại lộ ra một chút âm trầm.
Đột nhiên, có tiếng bước chân truyền đến.
Hứa Thâm thầm rùng mình, nhưng hắn không ngẩng đầu lên, mà giơ quyển sách trong tay cao lên một chút, làm như vậy, tầm mắt cũng thuận theo mà tự nhiên nâng lên một chút, khóe mắt liền nhìn thấy một đôi chân đẹp đẽ đang đi tới bên cạnh.
Chính là cô gái trên giá sách lúc trước.
Cô ấy đang chậm rì rì đi tới, tới giữa hai bên giá sách liền dừng lại, có vẻ như đang chọn sách.
Rất nhanh, cô ấy đã dừng lại trước mặt Hứa Thâm.
“Cuốn này có vẻ không tồi, nhưng lấy nó đi có bị phát hiện hay không?” Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Hứa Thâm vẫn giữ nguyên vẻ mặt không chút thay đổi, nhưng quyển sách trong tay hắn vừa khép lại. Sau đó, hắn há miệng, tự nhiên ngáp một cái, chợt đứng dậy, thân thể hai bên nhanh chóng trùng lặp vào nhau.
Gương mặt của cả hai cách nhau không quá một bàn tay.
Vẻ mặt Hứa Thâm vẫn như thường, hắn nhanh chóng đặt cuốn sách trên tay trở lại giá, lại nhìn những quyển sách liền kề khác, dường như không có hứng thú, liền xoay người đi đến những giá sách khác, vừa đi vừa nhìn tên sách, như đang tìm kiếm quyển sách mà mình muốn đọc.
Cô gái kia nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Hứa Thâm, trong đôi mắt màu đỏ sậm chậm rãi lộ ra ý cười: “Vận khí của cậu cũng không tệ nha, nếu đã đi rồi… Thì tôi cũng không cần phải ăn thịt cậu nữa.”
Cô gái điên, cô định ăn thịt tôi chỉ vì muốn đọc một quyển sách thôi sao?
Trong lòng Hứa Thâm đầy kinh hãi, nhưng mặt ngoài lại không có chút phản ứng gì.
Haizz… đúng là người thường không thể lý giải được suy nghĩ của khư, chỉ có khư mới hiểu được suy nghĩ của đồng loại thôi.
Ánh mắt cô gái nọ nhanh chóng rời khỏi bóng dáng Hứa Thâm, bàn tay nhẹ nhàng rút ra một quyển sách trên giá, ngay khi ngón tay cô chạm vào đầu quyển sách, quyển sách nọ lập tức bị kéo vào tầng sâu trong khư giới.
Trên giá để sách bị thiếu một quyển sách.
Nhưng Hứa Thâm không có ý trở về tuần tra, chỉ bình tĩnh tiếp tục tiến về phía trước, ngay khi hắn bước ra khỏi giá sách, bỗng nhiên, nhận được thông tin.
“Mau, hai người các cậu mau đến sông U!” Giọng nói của Uông Thành truyền đến từ trong dụng cụ thông tin.
Hứa Thâm ngẩn ra, bọn họ đang trong phiên trực bỗng nhiên bị triệu tập, khẳng định là bên kia gặp phải phiền toái gì rồi.
Tâm trạng hắn trở nên cực kỳ phức tạp, không biết nên vui vẻ hay cười khổ đây, chỉ đành đáp lại một tiếng, rồi nhanh chóng xuống dưới lầu.
Dưới lầu, Trầm Vãn Tình đã đứng chờ ở cửa, vừa nhìn thấy Hứa Thâm lao xuống, lập tức nói: “Khẳng định là bọn họ gặp khư ở sông U rồi, chúng ta mau qua đó.”
“Được.”
Sông U ở ngay bên cạnh đoạn đường phồn hoa ở khu Mẫu Hoàng, cũng chính là con sông uốn lượn vòng quanh khu vực này.
Bởi vì nước sông đen như mực, nên được gọi là sông U.
Nghe đồn sông U rất sâu, thậm chí còn đi thông tới Minh Phủ, đó là nơi con người trở về sau khi chết đi.
Chưa từng có người nào xuống được tới đáy sông U, mà còn có thể trở về.
Con sông này rất thần bí, nguy hiểm, nhưng nó lại cực kỳ hấp dẫn người khác, loại cảnh tượng thênh thang mà náo nhiệt này, làm cho người ta vô cùng khao khát, muốn chiêm ngưỡng phong thái của nó, ít nhất là một lần trong đời.
Trên thực tế, kể cả người có kỹ năng bơi tốt, cũng không dám tùy tiện lội xuống sông U, vì vậy ở ngay bên cạnh sông U có đặt một tấm biển báo cấm xuống.
Mỗi khi có lễ hội, nơi đây sẽ tụ tập không ít người. Bọn họ mang theo nỗi tưởng niệm thân nhân đã quá cố cảu mình, gói gém toàn bộ lại rồi gửi vào trong hạc giấy, thả xuống sông U, mượn dòng sông U này để truyền đạt nỗi nhớ.
Tới hiện giờ, loại tập tục này còn chưa bao giờ lỗi thời, bởi vì thần kỳ ở chỗ, tất cả những con hạc giấy được thả xuống sông U kia, sau khi chúng chìm xuống giữa sông, đều chưa bao giờ xuất hiện trở lại.
Tựa như, những con hạc nọ đã thật sự được gửi đến giữa Minh Phủ, đưa tới tay thân nhân đã mất của mọi người rồi.
Trên sông U không có thuyền trục vớt những vật trôi nổi hay rác thải, nhưng nước sông quanh năm vẫn một màu, không hề bị ô nhiễm.
Chuyện này cũng góp phần làm cho con người ta càng thêm kính sợ với sông U.
Giờ phút này, Hứa Thâm và Trầm Vãn Tình vừa nhận được tin tức, đã nhanh chóng từ thư phòng chạy tới nơi đây.
Sông U cực dài, dưới sự dẫn dắt của Trầm Vãn Tình, hai người bọn họ đi tới một đoạn đường sông đã được chỉ định.
Hai người vừa đến, liền nhìn thấy đám người đội trưởng Uông Thành đang đứng giữa không trung, phía trên một tòa kiến trúc, ánh mắt gắt gao đánh giá chung quanh.
Hứa Thâm và Trầm Vãn Tình lập tức phóng thích khư lực, dung nhập vào Khư giới, kiến trúc chung quanh lập tức trở nên hư ảo. Bọn họ liếc mắt nhìn qua, lúc này mới biết đám người đội trưởng đang đứng phía trên một mảnh Khư Thụ.
Chính xác hơn là cả đám đang đứng trên ngọn cây, lợi dụng độ cao để quan sát xung quanh.
“Suỵt!” Trầm Vãn Tình vừa định mở miệng, Uông Thành lập tức giơ tay ra hiệu, sau đó chợt thả người nhảy xuống từ trên ngọn cây, lập tức nói: “Nơi này có tung tích của đại khư, nên cẩn thận một chút. Nãy chúng tôi còn bắt được bóng dáng của nó, vậy mà chớp mắt một cái, không biết con kia chạy đi đâu rồi. Trên đường tới đây, hai người không gặp phải nó chứ?”
“Không.” Trầm Vãn Tình lập tức lắc đầu, ánh mắt cũng nhanh chóng trở nên ngưng trọng, vội vàng dò xét chung quanh.
“Thư phòng bên kia không xảy ra tình huống gì chứ?” Uông Thành nhìn về phía Hứa Thâm bên cạnh.
Hứa Thâm nghĩ đến cô gái quỷ dị trong thư phòng, nhanh chóng lắc đầu nói: “Không có, hết thảy mọi thứ trong thư phòng đều bình thường.”