Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 505 - Chương 505. Đại Khư Nghi Ngờ Là Cấp A…

Chương 505. Đại Khư Nghi Ngờ Là Cấp A… Chương 505. Đại Khư Nghi Ngờ Là Cấp A…

Uông Thành gật gật đầu, chợt nói: “Con khư này có chút thông minh, Hải Âm nói rất có thể đại khư này là cấp A!”

Cấp A!

Sắc mặt Hứa Thâm và Trầm Vãn Tình đều khẽ biến đổi, nếu hình thái thứ hai phối hợp, có thể săn giết gần như tất cả các loại khư cấp B, nhưng nếu gặp phải khư cấp A... dù là một tiểu đội hình thái thứ hai cũng có khả năng đoàn diệt!

Khư cấp A đã đạt tới trình độ của quân vương, nếu là một con khư cấp A khá mạnh trong phân cấp, nó hoàn toàn có thể đánh ngang tay với quân vương.

“Cậu là hệ cảm giác, có nhận thấy được tung tích của khư không?” Uông Thành nhìn về phía Hứa Thâm.

Hứa Thâm nhìn quanh bốn phía, có thể trông thấy đám người Lâu Hải Âm, Hàn Bằng Phi đang trốn trên ngọn cây, ở cách bọn họ không quá xa, làm như vậy có thể tránh bị khư đánh lén.

“Không...” Hứa Thâm vừa mở miệng nói, đột nhiên, hắn nhìn thấy một bóng người đang quấn quanh trên một ngọn Khư Thụ ở ngay gần đó, thân hình người nọ thon dài như mãng xà, toàn thân có tới bảy tám cánh tay, phía trên là khuôn mặt một phụ nữ cực lớn, hình hạt dưa, cằm nhọn như mũi dùi, màu da trắng bệch.

Giờ phút này, nó đang thân hình xoay chuyển, giống như một cô gái thẹn thùng ẩn núp sau ngọn cây.

Chỉ là … bên trong đôi mắt hẹp dài lại sắc bén kia, có mang theo một chút tham lam và tươi cười dữ tợn.

Trong lòng Hứa Thâm phát lạnh, ánh mắt hắn nhanh chóng chuyển hướng, lại nói với Uông Thành: “Đội trưởng, con khư kia có dáng vẻ như thế nào? Mọi người có nhìn thấy rõ không?”

Uông Thành cảm thấy câu hỏi của Hứa Thâm rất kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ thấp giọng nói: “Lâu Hải Âm không thấy rõ, động tác của con khư kia quá nhanh, nhưng cô ấy nói nhìn nó giống như con rắn vậy.”

Rắn... Vậy chẳng phải...

Hứa Thâm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, hắn lại nhìn về phía con khư đang quấn quanh thân cây, không ngừng hướng ánh mắt dò xét đám người bọn họ kia. Khi hắn nhìn lại, vừa lúc con khư ấy đang có hành động khác thường, thân thể khư vặn vẹo bắt đầu trườn trên cành cây, nhanh chóng trườn tới một nhánh cây liền kề khác, chỉ là… cành cây nọ chính là chỗ Lâm Hiểu đang lẩn trốn.

Trong lúc này, ánh mắt của Lâm Hiểu cũng đang nghiêm túc quan sát chung quanh, Hứa Thâm phát hiện, rõ ràng là ánh mắt đối phương đang nhìn về phía có con khư kia, khoảng cách giữa hai bên cũng chỉ cách nhau chừng bảy, tám mét mà thôi nhưng có vẻ như Lâm Hiểu hoàn toàn không nhìn thấy nó, cũng không hề biết nguy hiểm đang nhanh chóng tới gần mình.

Còn con khư kia, dường như nó đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ thấy thân rắn bên dưới hơi cong lên, như một con độc xà ngẩng đầu uy hiếp.

“Lâm Hiểu cẩn thận!” Hứa Thâm vội vàng nói.

Lâm Hiểu đang đứng trên Khư Thụ, bị một tiếng hô to của Hứa Thâm dọa cho sợ tới mức nhảy dựng lên.

Sắc mặt gã khẽ biến, trong phút chốc liền cảm giác được một luồng nguy cơ nhanh chóng đánh úp tới, lông tơ cả người dựng đứng lên, gã vội vàng nhảy ra ngoài.

Phốc!

Vị trí vừa nãy của Lâm Hiểu trên cành Khư Thụ nọ lập tức bị con khư kia đè gãy.

Mà giờ phút này, con khư tập kích từ phía sau kia, cũng hiện thân ở trước mắt mọi người.

“Mau, vây quanh nó!” Uông Thành nhìn thấy khư, vội vàng chỉ huy.

Mọi người nhanh chóng nhảy xuống khỏi Khư Thụ, lao tới vây quanh con khư này.

Lâm Hiểu vừa tìm được đường sống từ trong chỗ chết, cả người ngã trên mặt đất, lập tức nhìn về phía Hứa Thâm.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, trong mắt Lâm Hiểu lộ ra một tia cảm kích.

Giờ phút này, đang trong chiến đấu, hai người cũng không tiện nhiều lời, chỉ gật gật đầu, một người biểu lộ cảm tạ, một người tiếp nhận cảm tạ.

“Vãn Tình, phong tỏa hành động của nó!” Uông Thành lập tức chỉ huy.

Trầm Vãn Tình là năng lực giả hệ thao túng, vừa nghe đội trưởng phân phó, cô không nói một lời liền nâng hai tay lên. Trong phút chốc, đám Khư Thụ chung quanh không ngừng lay động, tựa như chúng đã bị điều khiển, cả đám đều nhao nhao lay động, cành cây vặn vẹo, như những sợi dây leo, trực tiếp lao tới quấn quanh con khư kia.

Con khư nọ nhìn xuống đám người đang đứng bên dưới, phát ra tiếng cười “Khanh khách”, nói: “Những món điểm tâm nhỏ các người, nhìn thật mỹ vị nha...”

Những nhánh Khư thụ đang quấn quanh nó đột nhiên vỡ vụn, giống như vừa bị thứ vô hình gì đó cắt đứt.

“Hàn Bằng Phi!” Uông Thành lập tức quát.

Hàn Bằng Phi nhanh chóng hiểu được ý tưởng của đối phương. Gã trực tiếp phóng thích năng lực của bản thân, hệ thao túng, khống chế liệt diễm.

Trong phút chốc, những cành nhánh thực vật vừa vỡ vụn kia lập tức bốc cháy, hóa thành một ngọn lửa, dưới sự điều khiển của Hàn Bằng Phi, luồng liệt diễm nọ hóa thành biển lửa lao tới vây quanh con khư kia.

Dù cả đám Hứa Thâm đứng cách hiện trường tới mấy chục mét, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sóng nhiệt nóng bỏng ập tới.

Sưu!

Bên kia, Lâu Hải Âm cũng là năng lực giả hệ cảm giác trong đội, trực tiếp nhảy đến bên cạnh Hứa Thâm. Hai người bọn họ đang đứng yên lặng bên cạnh Uông Thành.

Hứa Thâm liếc mắt nhìn Lâu Hải Âm một cái, Lâu Hải Âm cũng nhìn về phía Hứa Thâm, nói: “Sao cậu lại phát hiện ra được?”

“Tôi nhìn thấy.” Hứa Thâm hỏi: “Cô không nhìn thấy sao?”

Lâu Hải Âm lắc đầu: “Những người bạn nhỏ của tôi không nói cho tôi biết.”

“Người bạn nhỏ?” Hứa Thâm nhướng mày, người bạn nhỏ này cùng loại với “Ca ca” hay “Muội muội” sao?

Lâu Hải Âm nhìn ra nghi hoặc của Hứa Thâm, lập tức thấp giọng nói: “Năng lực của tôi gọi là “Tiếng gió”. Đây là cái tên tôi tự đặt cho chính mình. Tôi có thể nhìn thấy “Tinh linh” sinh ra trong thiên địa tự nhiên, cũng có thể liên hệ với bọn họ, bọn họ sẽ nói cho tôi biết rất nhiều chuyện thú vị, cho nên tôi rất vui vẻ, chưa bao giờ cảm thấy cô đơn tịch mịch cả...’

Nói xong, cô nhe răng cười hì hì.

Nhưng dường như hiện tại không phải lúc để cười đâu...

Đôi mắt Hứa Thâm thoáng chớp động. Đối phương hơi kỳ lạ một chút nhưng hắn cũng quen với phản ứng của những hình thái thứ hai khác rồi.

Ừm … phần lớn bọn họ đều khác với bình thường.

Về phần thứ tồn tại mang tên tinh linh mà cô gái Lâu Hải Âm này vừa nhắc tới... Hứa Thâm chỉ có thể nói rằng, có khả năng cô ấy bị bệnh quá nặng rồi.

Bình Luận (0)
Comment