Gào!
Bên cạnh truyền đến tiếng gầm rú, thân thể Lâm Hiểu lập tức bành trướng, sinh ra một bộ lông dày đặc, sống mũi của gã nhô lên, hàm răng bén nhọn lòi ra từ trong miệng, nhìn bên ngoài gã cực kỳ giống một con nhím khổng lồ.
Đây là năng lực của gã, hệ biến thân trong hệ cường công.
Giờ phút này, năng lực được phóng thích, mang đến cho gã tốc độ công kích mạnh mẽ, bao gồm cả lực phòng ngự của bản thân cũng tăng lên với biên độ cực đại.
Đột nhiên Lâm Hiểu đạp mạnh chân xuống đất, cả người xông về phía con khư kia.
Con khư kia đang ở trong biển lửa, trực tiếp vung vẩy cánh tay trên người, bỗng nhiên toàn bộ biển lửa đều bị nó xua đi, tuy đang rơi vào một hồi chém giết, nhưng trên khuôn mặt trắng bệch của nó lại cười híp mắt, hưng phấn nhào về phía Lâm Hiểu.
Phốc!
Một luồng lực lượng vô hình đột nhiên xuất hiện, cắt đứt khôi giáp thân vệ trên người Lâm Hiểu, nhưng ngay khi móng vuốt sắc bén của khư sắp chạm vào gã, thì bỗng nhiên một bóng dáng màu vàng từ bên cạnh bay vút tới.
Bóng dáng này bị móng vuốt sắc bén của khư đánh tới, bay ngược ra ngoài, nhưng sau khi rơi xuống đất lại nhanh chóng bò dậy, tiếp tục xông về phía khư.
Hứa Thâm nhìn rất rõ, đây là một con rối hình người màu vàng.
Giống như được chế tạo từ vàng.
Mà ở phía bên kia, người thao túng con rối hình người nọ chính là Trần Lỗi một năng lực giả hệ thao túng khác trong đội.
“Hứa Thâm, hình như năng lực của cậu là nhìn rõ được nhược điểm đúng không?" Lúc này, Uông Thành nói với Hứa Thâm.
Hứa Thâm gật đầu, trong mắt vẫn duy trì trạng thái Khư Nhãn, nói: “Nhưng nhược điểm của con khư này... Chỉ có một chỗ, chính là vùng thắt lưng.”
Uông Thành gật gật đầu: “Vậy là đủ rồi, các cậu đứng ở chỗ này đừng chạy loạn, chờ tới lượt các cậu gia nhập, tôi sẽ thông báo cho các cậu.”
Nói xong liền hướng gần tới chỗ Trần Lỗi đi qua.
“Chú ý, nhược điểm của khư nằm ở thắt lưng.” Uông Thành nhanh chóng truyền tin tức này tới những người khác.
Ngoại trừ Trầm Vãn Tình không cần nghe ra, những người khác đều hơi giật mình, lập tức tập trung tấn công về phía thắt lưng của khư.
“Không phải năng lực của cậu là nhìn thấy khư sao?” Sau khi Uông Thành chạy đi, Lâu Hải Âm hướng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Hứa Thâm: “Nhìn thấy nhược điểm và nhìn rõ khư, hình như là hai loại năng lực mà? Nhưng theo như tôi biết, không một ai có thể cùng lúc sở hữu hai loại năng lực, trừ khi là một loại năng lực, nhưng có hai đặc tính?”
Hứa Thâm nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy tựa như một người không có việc gì khác để làm, cũng như không hề có chút cảm giác khẩn trương khi đang đặt mình trên chiến trường, trong lòng hắn không khỏi có chút nghẹn lời…
Nếu trước mắt là khư cấp A, phỏng chừng cả đám bọn họ đều gặp phải nguy hiểm.
Tính ra thì… Hứa Thâm cũng có thể hiểu được những lời Lâu Hải Âm vừa nói.
Căn cứ theo tin tình báo mà hắn biết được, đúng là mỗi người chỉ có một loại năng lực, nhưng có những loại năng lực lại có thể biểu hiện ra đặc tính khác nhau.
Ví dụ như phòng hòa tấu màu vàng của Tiết Hải Ninh.
Đây cũng là một loại năng lực, nhưng loại năng lực này lại bao hàm toàn bộ phòng biểu diễn. Nói tỉ mỉ hơn một chút, trong phòng hòa tấu của Tiết Hải Ninh có nhạc công violin, khúc nhạc mà những nhạc công này hòa tấu nên có thể cắt xé đồ vật, trong khi tiếng trống lại có thể lay động tâm linh, hoặc tạo thành tinh thần bạo kích.
Lại ví dụ như năng lực là nhiệt độ. Năng lực giả có thể vận dụng loại năng lực này để hâm nóng nhiệt độ, cũng có thể giảm xuống nhiệt độ, vừa có thể chế tạo hỏa diễm, vừa có thể ngưng kết thành hàn băng.
“Hình như cô chẳng khẩn trương chút nào nhỉ?” Hứa Thâm không trả lời câu hỏi của Lâu Hải Âm.
Tuy cả hai đều là đội viên của cùng một đội ngũ, nhưng bọn họ chỉ cần biết được thuộc tính và năng lực đại khái của nhau là đủ rồi, không cần phải tiết lộ quá chi tiết.
Không chỉ hắn, khi những người khác biểu lộ năng lực của mình, bọn họ cũng sẽ không nói rõ ràng.
“Tôi nói rồi, tôi có rất nhiều những người bạn nhỏ luôn đi cùng với tôi. Bởi vậy, tôi sẽ không sợ hãi, cũng không khẩn trương và tịch mịch.” Lâu Hải Âm cười nói, thoạt nhìn khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo nọ cực kỳ thoải mái: “Huống chi khẩn trương cũng vô dụng, đáng chết vẫn sẽ chết thôi.”
Hứa Thâm nhìn cô một cái, nói: “Người bạn nhỏ của cô chỉ nói cho cô biết khư có tồn tại hay không thôi, mà không tiết lộ các tin tức khác nữa sao?”
“Nếu như bọn họ nhìn thấy nhược điểm của con khư này, hoặc là nó bị thương ở đâu, bọn họ sẽ nói cho tôi biết.” Gương mặt của Lâu Hải Âm hiện lên một chút tiếc nuối, nói: “Đáng tiếc tôi không thể làm giống như cậu, trực tiếp nhìn được nhược điểm của khư. Điểm này quá lợi hại rồi.”
Hứa Thâm hỏi: “Vậy người bạn nhỏ của cô không thể giúp cô chiến đấu sao?”
Lâu Hải Âm lắc đầu nói: “Bọn họ đều là tinh linh sinh ra trong thiên địa, phiền chán nhất chính là đánh nhau, huống chi bọn họ đáng yêu như vậy, làm sao tôi nỡ để cho bọn họ tham gia chiến đấu chứ?”
Khó trách cô có thể an tâm thoải mái đứng ở chỗ này xem kịch...
Hứa Thâm có chút không biết nói gì, nhưng sau đó, hắn bỗng phát hiện ra, hình như bản thân mình cũng giống như vậy.
Xem ra… đúng là hệ cảm giác ở trong đoàn đội, có ưu thế rất lớn.
Hứa Thâm lập tức vứt bỏ tạp niệm, thản nhiên nhìn những đội viên khác chém giết.
Bên cạnh hắn, Trầm Vãn Tình vẫn đang điều khiển Khư Thụ, cành cây từ trên đám Khư Thụ gần đó không ngừng bắn ra, như gai gỗ phóng ra, giết về phía khư.
Bên kia, Uông Thành khoác bàn tay lên vai Trần Lỗi, phóng thích ra năng lực của gã.
Cường hóa.
Trong phút chốc, năng lực thao túng con rối hình người màu vàng của Trần Lỗi đột nhiên tăng mạnh, đoản đao sắc bén trong tay chúng nó bắn ra, lại trực tiếp đâm xuyên qua tầng vảy trên người con khư kia, từ bên trong văng ra một chút máu tươi màu đen.
Bên kia, Lâm Hiểu hóa thân thành nhím, dứt khoát bổ nhào lên người khư, cả người hắn bị lưỡi dao sắc bén vô hình cào xước, ngay cả khôi giáp cũng không thể ngăn cản, nứt ra từng khe hở.
Máu tươi bên trong giàn giụa phun ra ngoài, nhưng ngay khi miệng vết thương xuất hiện, nó cũng đang nhanh chóng khép lại.
Hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ như dã thú, càng không ngừng đánh đấm vào thân thể của con khư kia, tựa như một con dã thú đã mất đi lý trí.