Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 507 - Chương 507. Người Anh Em, Cảm Ơn Cậu!

Chương 507. Người Anh Em, Cảm Ơn Cậu! Chương 507. Người Anh Em, Cảm Ơn Cậu!

Dưới quá trình công kích liên tục của mấy người bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn, con khư kia không chiếm được ưu thế, nó chỉ có thể liên tục bảo vệ phần thắt lưng của mình.

Mấy người phía đối diện đều chăm chăm công kích vào nhược điểm của nó, ép cho con khư này không thể không phòng bị.

Lúc này, đột nhiên Hứa Thâm nhìn thấy vòng xoáy màu đen trong thắt lưng con khư kia biến mất, ngay sau đó nó lại xuất hiện bên dưới.

“Nhược điểm ở thắt lưng đã dời đi, xuống phía dưới cái đuôi rồi.” Hứa Thâm lập tức cao giọng nhắc nhở.

Sắc mặt con khư bên kia khẽ biến, nó lập tức hướng ánh mắt nhìn về phía Hứa Thâm.

Đôi mắt hẹp dài như chủy thủ, mang theo hàn quang lạnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, sau đó, nó thay đổi mục tiêu, cứng rắn xông về phía hắn.

Những người khác nghe được lời nhắc nhở của Hứa Thâm, lập tức làm ra phản ứng, tất cả đều công kích xuống dưới cái đuôi của khư.

Lâm Hiểu hóa thân thành con nhím cũng trực tiếp buông tay ra, gầm nhẹ một tiếng rồi hung hăng đánh về phía đuôi con khư.

Công kích của mọi người ép cho con khư kia phải vội vàng quay trở về phòng ngự, đột nhiên từ trong miệng nó phát ra một tiếng gầm bén nhọn.

Mọi người lập tức cảm thấy trong đầu như bị một cây kim nhọn đâm vào, đau đớn kịch liệt.

Cùng lúc ấy, ở trong căn phòng nhỏ tối tăm, “Ma ma” cùng với rất nhiều bóng người khác đang ngồi bên cạnh bàn ăn nói chuyện phiếm cùng Hứa Thâm, tựa như bọn họ nghe được âm thanh gì đó, tất cả đều ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ.

“Bên ngoài có chút ồn ào nha...” “Ma ma” thấp giọng nói một câu, có chút không vui.

Hứa Thâm đưa tay đỡ trán, cảm giác đau đớn nọ biến mất rất nhanh, chờ đến khi hắn một lần nữa ngẩng đầu lên, lại bắt gặp sắc mặt Trầm Vãn Tình và đám người Lâu Hải Âm bên cạnh, đều lộ ra vẻ thống khổ.

Tình huống của mấy người khác không quá lạc quan, chỉ có Lâm Hiểu hóa thân thành con nhím vẫn đang gầm nhẹ công kích, tựa hồ không bị ảnh hưởng quá lớn.

Con khư kia ném bỏ Lâm Hiểu, lập tức hướng ánh mắt dày đặc sát ý lạnh lẽo, vọt về phía Hứa Thâm.

Hứa Thâm cũng nhìn về phía nó, ánh mắt trầm tĩnh, cơ thể lại chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể rút kiếm.

Nhưng ngay sau đó, đột nhiên bóng dáng con khư thoáng dừng lại, tựa như nó vừa nhìn thấy cái gì đó, khiến cho đôi mắt đang cười híp lại bỗng xuất hiện một khe hở lớn hơn. Nó chăm chú liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, chợt cười quái dị hai tiếng, rồi không một dấu hiệu, đột nhiên cắn lên người Lâm Hiểu, người vẫn đang dây dưa không ngớt bên cạnh nó, rồi cuốn cả người đối phương mang đi.

Lúc này, tất cả mọi người đều đã phục hồi lại tinh thần.

“Vãn Tình!” Không biết từ khi nào Uông Thành đã vọt trở về, bàn tay nhanh chóng đặt lên vai Trầm Vãn Tình.

Đồng tử Trầm Vãn Tình chợt biến thành màu xanh đậm, trong phút chốc, cả rừng Khư Thụ lay động, như vừa xuất hiện một cơn địa chấn.

Đám Khư Thụ chung quanh vặn vẹo điên cuồng, nhanh chóng phóng tới quấn quanh con khư kia, nhưng chúng vừa tiếp cận được khư, liền bị một loại lực lượng vô hình chặt đứt.

“Cướp lại Lâm Hiểu.” Uông Thành vội vàng nói.

Khư Thụ chung quanh nhanh chóng quấn lấy thân thể Lâm Hiểu, rồi liên tiếp không ngừng hóa thành dây leo, lại không ngừng vỡ nát rồi tái sinh trên không trung, mãi cho đến khi, chúng nó cuốn được bàn chân Lâm Hiểu.

Trong mắt con khư kia lộ ra hận ý, nó đành phải buông Lâm Hiểu ra, rồi xoay người nhanh chóng vọt đi, trốn thoát khỏi nơi này.

“Khư chạy thoát rồi.” Lâu Hải Âm nói.

Uông Thành nhìn về phía Hứa Thâm.

Hứa Thâm gật gật đầu.

Lúc này, Uông Thành mới yên tâm, so với Lâu Hải Âm, biểu hiện của Hứa Thâm trong một trận chiến này càng khiến Uông Thành tín nhiệm năng lực cảm giác của hắn hơn vài phần.

“Mọi người không có việc gì là tốt rồi.” Uông Thành nhìn mọi người, xác nhận không có ai bị thương quá lớn, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Về phần bọn họ không thể chém chết con khư kia, gã cũng không để ý.

Chém giết là chức trách, mà không chém giết, xua đuổi chạy trốn cũng là hoàn thành công việc.

Nói gì thì nói, có chém cũng chẳng hết được khư.

Đây là nhận thức chung của những trảm khư giả thâm niên.

Phải biết rằng, khư đã xuất hiện tại thế giới này hơn 2000 năm lịch sử, và cho đến bây giờ, dù con người không ngừng chém giết chúng, nhưng khư vẫn tồn tại nhiều như cũ, tựa như số lượng chúng là vô cùng vô tận, nếu mong muốn diệt sạch được chúng, phỏng chừng chính mình sẽ mệt mà chết trước, có mười cái mạng cũng không đủ bôn ba.

Bởi vậy, có thể ổn định hiện trạng, đã đủ rồi.

Trên mặt đất, Lâm Hiểu đã khôi phục lại hình dạng ban đầu từ trạng thái con nhím. Gã lập tức nhe răng trợn mắt, nhanh chóng cởi bỏ khôi giáp. Cả người Lâm Hiểu đều là những vết sẹo chi chít rậm rạp, không đếm được hết, tựa như gã từng bị vô số sợi roi mây đan xen chằng chịt, liên tục quất lên người lên.

Nhưng giờ phút này, những vết thương lúc trước, đều đã kết vây.

“Người anh em, cảm ơn cậu.” Lâm Hiểu nhếch miệng cười nói với Hứa Thâm.

Mấy người khác cũng nhìn về phía Hứa Thâm, ai nấy đều khẽ gật đầu, trong ánh mắt có thêm vài phần tán thành rõ ràng.

Bao gồm cả hành động hắn giải cứu Lâm Hiểu, hay chuyện cung cấp ký hiệu nhược điểm, hắn đều có cống hiến rất lớn cho trận chiến này, nếu không con khư kia cũng không kiêng kỵ đến vậy mà lựa chọn chạy trốn.

Tình huống này cũng giống như đang đánh nhau mà mấy người phía đối diện cứ nhìn chằm chằm vào phần thân dưới của bạn vậy, rơi vào tình trạng như thế thì ai còn nguyện ý đánh nhau nữa?

Hứa Thâm cũng phát hiện ra, tuy năng lực nhìn thấu sơ hở của hắn không được tính là hiếm lạ trong khi đơn đả độc đấu, nhưng lúc phối hợp với đoàn đội, lại rất có hiệu quả.

Suy cho cùng, nếu hắn gặp phải địch nhân quá mạnh trong chiến đấu 1 VS 1, dù bản thân biết được nhược điểm của đối phương cũng chưa chắc đã có thể chạm vào.

Nhưng chiến tranh quần thể lại khác, chẳng khác nào hắn dán một ký hiệu lên người địch nhân, sau đó để cả đám người xung quanh cùng xúm vào công kích.

Lực sát thương và tính nguy hiểm vượt xa một mình tới đấu nhiều.

Mấy người bọn họ cùng thu lại trạng thái, sau đó theo Uông Thành tiếp tục tiến lên điều tra quãng đường mà con khư nọ vừa chạy trốn.

Bọn họ muốn xác nhận xem con khư kia có thật sự rút lui hay không.

Bình Luận (0)
Comment