Dọc đường Hứa Thâm cùng Lâu Hải Âm đều mở Khư Nhãn, tuần tra bốn phía.
Không bao lâu sau đó, bọn họ đã đi tới cuối rừng Khư Thụ, nơi này là một khe rãnh, nói chính xác hơn, nó là một con sông.
Con sông tối đen, thâm trầm như mực.
Căn cứ theo cảnh tượng hư ảo trong hiện thực, nơi này là khu vực ven sông U, nhưng ở bên ngoài có xây dựng vòng bảo hộ, mà ở trong Khư giới, nơi này lại là một vách núi đen.
Hứa Thâm có chút kinh ngạc, sông U cũng xuất hiện ở trong khư giới?
“Mùi của con khư kia, chạy dọc theo bờ sông này.” Lâu Hải Âm làm ra vẻ lắng nghe, rồi ngay sau đó, cô chợt chỉ về một phương hướng, hiển nhiên đây là tin tức mà những “Tiểu tinh linh” của cô vừa nói cho cô biết.
Uông Thành nhìn hai cái, lập tức gật đầu nói: “Nếu nó đã chạy ra khỏi phạm vi tuần tra của chúng ta thì thôi vậy. Mấy người cũng thu thập đi. Lâm Hiểu, cậu đi chữa thương trước, những người khác tiếp tục trực ban, chờ kết thúc hẵng đi trị liệu.”
Mọi người đều gật đầu.
Hứa Thâm nhìn về phía sông U phía trước, có cảm giác tựa như tầm mắt của hắn đã bị khung cảnh nơi đó hút sâu vào.
“Đừng tới gần sông U nha, một khi chạm vào nước sông, kể cả người biết bơi vẫn sẽ chìm xuống đó. Nghe đồn sông U này còn xuất hiện ở tầng thứ ba trong Khư giới …” Lâu Hải Âm chú ý tới ánh mắt của Hứa Thâm, khẽ nở nụ cười yếu ớt nói.
Hứa Thâm thoáng giật mình, trong mắt lộ ra vài phần ngưng trọng và kiêng kỵ, nói: “Vậy chẳng phải quân vương cũng không thể tới gần nó sao?”
“Gần như vậy đó, dù sao tôi cũng chưa từng nghe nói có vị quân vương nào tới quá gần nơi này, dù Nghĩ Hậu đến sông U, điện hạ cũng chỉ là đi bên rìa sông, quan sát và cầu nguyện thôi.” Lâu Hải Âm nói.
“Đi thôi.” Uông Thành lên tiếng gọi mọi người.
Lâm Hiểu nhếch miệng cười cười, gã phất tay với cả đám rồi trở về cung Tuyết trị liệu trước.
Hứa Thâm cùng với Trầm Vãn Tình lại một lần nữa quay trở về thư phòng, tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Hứa Thâm đi lên lầu hai, dạo một vòng quanh thư phòng, rất nhanh hắn đã nghe thấy một khúc ca rất nhỏ từ từ trên giá sách nào đó truyền đến. Là cô gái có đôi chân dài trắng như tuyết đang ngồi trên giá sách kia, hiện giờ cô ấy đã lật xem một quyển sách khác rồi.
Hứa Thâm ngẩng đầu, giả vờ mỏi cổ, rồi nhân lúc hắn vặn vẹo đôi chút, ánh mắt đã quét thấy tên sách.
《 Khư và nhân tính》
Khư lại có thể đọc một quyển sách thâm ảo như vậy sao?
Hứa Thâm có chút nghẹn lời, nhưng hắn cũng âm thầm ghi nhớ tên sách, chờ tới lúc rảnh rỗi chính mình cũng nên xem một chút.
Hắn lại đi tới một khu giá sách khác, nhanh chóng ngồi xuống, tiện tay chọn một cuốn sách có nội dung điều tra vụ án, bắt đầu lật xem.
Thời gian trôi qua, dường như chỉ trong chớp mắt, một ngày làm nhiệm vụ đã kết thúc.
Hứa Thâm và Trầm Vãn Tình rời khỏi thư phòng, dùng bữa tối trong điện thân vệ của cung Tuyết, rồi tự chia nhau đi nghỉ ngơi trong phòng.
Buổi tối, Đại Lỵ Lỵ liên lạc với Hứa Thâm, ở khu vực do một vị thống lĩnh khác quản lý, đã xảy ra chút chuyện, Mộc Vương bảo hắn đi giải quyết.
Hứa Thâm tỏ vẻ trong tay hắn đang có việc bận rộn, đợi vài ngày nữa mới đi xử lý được.
“Mộc vương có vẻ rất gấp.” Đại Lỵ Lỵ nói.
“Vậy cứ để cho anh ta gấp đi.” Hứa Thâm nói.
“…”
Tin tức truyền lại đến tai Mộc Vương. Gã nghe được nguyên văn câu nói của Hứa Thâm theo lời Đại Lỵ Lỵ thuật lại, lập tức giận đến điên lên, thiếu chút nữa đã đập tan cái bàn.
Ba ngày kế tiếp, mỗi ngày Hứa Thâm vẫn cùng Trầm Vãn Tình tới thư phòng trực ban.
Điều khiến hắn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ chính là, cô gái có đôi chân đẹp kia, vẫn luôn ở trong thư phòng. Cô ấy đã đọc không biết bao nhiêu loại sách rồi và dường như đã coi nơi này trở thành sào huyệt của chính mình.
Cũng may, con khư này không hề để ý tới Hứa Thâm và Trầm Vãn Tình, cũng không có ý đồ công kích bọn họ.
Hứa Thâm đã tìm được những quyển sách từng bị con khư nọ đọc qua, hắn phát hiện, tất cả chúng đều thuộc thể loại văn học khá tối nghĩa, làm cho người khác đọc đến buồn ngủ.
Ba ngày trôi qua, Hứa Thâm và con khư này vẫn một mực chung sống trong một tầng thư phòng, và may mắn thay, hết thảy đều bình an vô sự.
Cuối cùng cũng đợi đến ngày thứ tư tan tầm, trong lòng Hứa Thâm trào dâng một loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Tuy con khư này vẫn không làm ra hành động gì dị thường, nhưng suy cho cùng, hắn cũng đang chung sống với khư.
Và mọi người biết cảm giác chung sống với khư nó như thế nào không?
Có thể hiểu đơn giản thế này, giống như một người bình thường bị nhốt chung một lồng cùng mãnh hổ vậy, ai cũng không biết một khắc tiếp theo, bên trong sẽ xảy ra chuyện gì.
Ca trực bốn ngày đã kết thúc, kế tiếp là thời gian tám ngày nghỉ ngơi.
Mọi người đều cười cười nói lời tạm biệt, rồi tự mình rời đi.
Hứa Thâm cũng lái xe trở lại khu Hắc Quang.
Hắn vừa trở về, đã nhận được vài tin tức.
Cục trưởng Liễu Tích Xuyên có việc tìm hắn.
Mộc Vương của hội Truy Quang bên kia lại bảo Đại Lỵ Lỵ tới thúc giục hắn.
Tiết Hải Ninh phát tin tức khiêu chiến cho hắn, muốn hắn nghiệm thu thành quả.
Mặc Tiểu Tiểu gửi tin tức đến, nói muốn gặp mặt hắn một chút, dạo này cô cảm thấy quá mức nhàm chán, cần nói chuyện phiếm giải tỏa.
Hứa Thâm lần lượt trả lời từng người.
Với Mặc Tiểu Tiểu, hắn bảo cô cứ trực tiếp đến chỗ ở tìm hắn là được.
Về chuyện Tiết Hải Ninh khiêu chiến, Hứa Thâm bảo cô ấy hãy luyện tập thêm, vài ngày nữa sẽ nghiệm thu.
Còn cục trưởng bên kia, Hứa Thâm có thể đoán được phần nào chuyện ông ấy muốn nói, và hắn lập tức tỏ vẻ mình vừa kết thúc ca trực, muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Rất nhanh hắn đã đạt được mong muốn, Liễu cục đồng ý cho hắn nghỉ ngơi vài ngày.
Rất nhanh, Mặc Tiểu Tiểu đã đi tới chỗ ở của Hứa Thâm.
“Cậu ở một nơi nhỏ như vậy sao?” Mặc Tiểu Tiểu vừa nhìn thấy phòng của Hứa Thâm, lập tức tỏ ra kinh ngạc vô cùng.
Phải biết rằng với thân phận hiện tại của Hứa Thâm, dù hắn ở một trang viên độc lập, cũng không có gì phải ngạc nhiên hết.
“Có thể ở là được, nơi ở có lớn đến mấy, cũng chỉ cần một cái giường để ngủ mà thôi.” Hứa Thâm nói.
Mặc Tiểu Tiểu nhìn hai phía chung quanh, lại nói: “Trong phòng cậu có khư.”