Xiềng xích bên ngoài thân thể đại khư lập tức cong lên, muốn ngăn cản tơ nhện, nhưng tơ nhện lại đột nhiên phân chia, hóa thành mỏng manh như sợi tóc, cắm rễ xuống lớp bùn đất dưới chân cô ta, sau đó chúng tiếp tục phân chia, rất nhanh lại không ngừng quấn quanh sinh trưởng.
Sợi khư như dây leo!
Cảnh tượng này, giống hệt với hoàn cảnh Trầm Vãn Tình phóng thích năng lực, khống chế Khư Thụ quấn quanh đại khư vừa diễn ra chừng vài ngày trước.
Mà lúc này, trong sợi khư của Hứa Thâm, lại có nhiều hơn một chút bóng người.
Thân thể đại khư bị trói buộc, sắc mặt nó biến thành phẫn nộ, hiển nhiên bản thân đã sơ suất, không nghĩ tới Hứa Thâm lại thật sự có thể vây khốn mình!
“Khốn nạn, nếu còn tiếp tục như vậy cậu sẽ tiêu hao hết lực lượng mà chết!” Cô ta phẫn nộ thét chói tai.
“Đi thôi con trai.” Giọng nói của “Ma ma” vẫn cực kỳ dịu dàng như cũ, nhưng có thể nhận thấy một tia mệt mỏi khó nén trong ngữ điệu của bà.
Hứa Thâm hít một hơi thật sâu, hắn tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi mà “Ma ma” đã tranh thủ cho mình.
Đột nhiên hắn lao ra.
Hết thảy mọi chuyện đều phát sinh trong nháy mắt. Một giây trước, Hứa Thâm bạo phát lao tới, một giây sau, kiếm phong trên tay hắn lại một lần nữa chém ra.
Chém xuống, trọng ảnh!
Xiềng xích ào ào thổi quét tới, muốn ngăn cản công kích này, nhưng bị sợi khư lôi kéo, không thể thoát ra.
Ngay trong nháy mắt ngắn ngủi này, kiếm phong đột ngột hạ xuống.
“Phốc” một tiếng, máu tươi bắn tung tóe, tầng vảy trên người đại khư bị xé rách, vòng xoáy màu đen dưới cái miệng kỳ quái nọ bị phá tan, để lộ ra cơ quan nội tạng và máu thịt bên trong.
Máu đen phun tung tóe lên người Hứa Thâm, xối hắn trở thành huyết nhân màu đen.
Thân thể đại khư giãy giụa kịch liệt, chuỗi sợi khư đang trói buộc bên ngoài không chịu nổi áp lực, run rẩy vài cái lập tức nứt ra, văng tung tóe khắp nơi.
Mà Hứa Thâm lại bắt được miệng vết thương, ánh mắt chuyển thành điên cuồng.
Chém! Chém! Chém!
Từng đạo kiếm quang chém xuống, liên tiếp không ngừng chém thẳng vào miệng vết thương.
Thanh kiếm trong tay hắn như con dao mổ sắc nhọn trong tay một tên đồ tể, miệng vết thương bị xé rách càng lúc càng lớn, máu đen văng lên găng tay, liền bị găng tay huyết sắc hấp thu, mang đến lực lượng tăng phúc càng mạnh.
“Phốc” một tiếng, kiếm phong theo phần cổ, đâm xuyên qua hộp sọ của đại khư, rạch một đường từ vầng trán đến đôi mắt hẹp dài kia.
Hai mắt con khư nọ đột ngột trợn to, để lộ ra con ngươi trong suốt, từ đáy mắt nó tràn ngập kinh ngạc, tựa như đến tận lúc chết vẫn không thể tin được...
Nhưng rất nhanh, ánh mắt nó đã trở nên mờ mịt, cái miệng thì thào lẩm bẩm: “Nơi này là… đâu?”
Nói xong, ánh mắt liền ảm đạm xuống.
Hứa Thâm rút kiếm trở về, ánh mắt lại trở nên thâm trầm, sắc bén, chút non nớt và trong suốt vẫn tồn tại trong đáy mắt đều biến mất, toàn bộ lại biến thành một mảnh u tối không thể phản quang.
Hắn nắm chặt thân thể đại khư, trong mũi ngửi thấy hương vị quen thuộc, lập tức quay đầu lại nói: “Ma ma, ma ma cũng đến ăn…”
Nhưng khi hắn nhìn sang, nào còn thấy “Ma ma” đâu nữa.
Hắn có chút giật mình, cả người lập tức rơi vào trong im lặng, không còn lên tiếng nữa.
Đôi mắt hắn nhìn qua thanh kiếm Trảm Khư đã không còn nguyên vẹn trong tay, ngập ngừng một hồi, cuối cùng dứt khoát xé rách thân hình đại khư, bắt đầu gặm ăn.
Hứa Thâm nhìn thấy có một chuỗi xiềng xích cắm rễ ở bên trong nội tạng khư thú, có vẻ như nơi này chính là đầu nguồn của những chuỗi xiềng xích trong suốt kia.
Theo quá trình gặm nuốt, bên ngoài chuỗi xiềng xích giống như xúc tu kia thoáng trở nên run rẩy.
Nó không còn sắc bén như trước nữa, mà thay vào đó, bỗng trở nên cực kỳ mềm mại, giống như sợi mì, còn mang tới cảm giác vô cùng tươi ngon.
Hứa Thâm cảm thấy kỳ quái, đầu lưỡi khẽ vươn ra, dễ dàng cuốn chuỗi xiềng xích nọ vào trong miệng.
Theo quá trình nội tạng bên trong cơ thể đại khư bị xé rách, thi thoảng thân thể nó lại run lên hai cái, giống như vẫn còn sống, kỳ thực đây chỉ là một chút lắc lư do thân thể nó bị lay động mà thôi.
Ở cách đó không xa, đám người đi theo đã có mặt bên trong Khư giới, song phương chỉ cách nhau chừng trăm mét.
Mười con mắt đều nhìn chằm chằm vào cảnh này, trên mặt khó nén được rung động.
Bọn họ vốn là hình thái thứ hai của hội Hải Đường Huynh Đệ, vừa đuổi tới nơi này, vốn định lặng lẽ tiếp cận, xử lý, hoặc bắt giữ người của hội Truy Quang, sau đó tìm tới hội bọn họ, bàn điều kiệ, ai ngờ lại được chứng kiến một hoàn cảnh khủng bố kinh người.
Một mình chém giết đại khư!
Con khư này cả người tràn đầy khư lực, dù không phải cấp A, ít nhất cũng là cấp B đỉnh cao!
Nếu không phải bọn họ đã từng gặp Mộc Vương, khẳng định là lúc này cả đám đã cho rằng, người trước mắt chính là trảm khư giả hình thái thứ hai cực hạn Mộc Vương kia.
"Hắn đang ăn khư. . ." Năm người đều cảm thấy trong cơ thể dâng lên một đợt hàn ý.
Không phải bọn họ chưa từng gặp được kẻ hung tàn, nhưng hung tàn đến trình độ trước mắt lại cực kỳ hiếm thấy, ngay cả đại khư cũng xem như đồ ăn mà gặm?
"Ai?" Bỗng nhiên, Hứa Thâm đang mải mê gặm nuốt dưới kia, phát hiện ra điều gì, hắn lập tức ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt của hắn dính đầy máu tươi màu đen, trông cực kỳ dữ tợn.
Tuy lúc này, mặt nạ Quỷ Nguyệt đã biến mất, nhưng máu tươi dính đầy trên mặt, lại tương tự như một lớp mặt nạ thứ hai.
Rất nhanh, Hứa Thâm đã phát hiện ra năm người đang ẩn nấp cách nơi này chừng trăm mét.
Năm người bên kia vừa thấy Hứa Thâm đưa mắt nhìn sang, trong lòng thoáng run rẩy một hồi.
Đôi bên im lặng giằng co chừng vài giây, rốt cục bọn họ vẫn chậm rãi đi ra.
"Hội Hải Đường Huynh Đệ?" Hứa Thâm lau vết máu trên mặt, không tiếp tục ăn nữa, mà vỗ vỗ tay, ung dung xoay người ngồi lên thi thể con đại khư kia.
"Hội Truy Quang?" Có vẻ như vị thủ lĩnh nắm giữ quyền lãnh đạo trong năm người kia là một thanh niên. Đối phương vẫn giữ nguyên khuôn mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại cực kì ngưng trọng.
Trước khi tới đây, trong lòng bọn họ tràn đầy tự tin, nhưng tới hiện giờ khi chân chính chạm mặt với đối phương, cả đám mới vỡ lẽ ra rằng, những gì bọn họ phán đoán về hội Truy Quang, đã xuất hiện sai lầm nghiêm trọng.
"Năm người?" Hứa Thâm nhìn lướt qua nhân số của bọn họ, vẻ mặt khá thản nhiên.
Tuy năm người đang lơ đãng mà đứng phân tán ra, bao vây xung quanh hắn, nhưng trên mặt hắn không lộ ra một chút khẩn trương nào.