Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 559 - Chương 559. Cuộc Đời Của A Môi!

Chương 559. Cuộc Đời Của A Môi! Chương 559. Cuộc Đời Của A Môi!

Không lâu sau đó, hai người họ đến phía trước một ngôi phòng nhỏ.

Phòng nhỏ này tương đối cũ nát, bên trong có một đôi cha con đang đứng ở cửa.

Cô con gái rất nhỏ, dáng vẻ tầm bốn hoặc năm tuổi, nhưng nhìn qua rất hiểu chuyện.

Người ba cạo trọc đầu, gã đang cúi xuống vỗ tro bụi trên chân cho cô bé, sau đó dắt cô bé đi về phía trước.

“Gã tên là A Môi.” Liễu Tích Xuyên nhìn đôi cha con đi ngang qua trước mắt, xuyên qua thân thể bọn họ, rồi nhẹ giọng nói: “Đi theo tôi, chúng ta quan sát bọn họ một lúc nhé.”

Hứa Thâm có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi, chỉ gật gật đầu.

Hai người giống như u hồn phiêu đãng, đi theo phía sau hai cha con này.

......

......

A Môi, năm nay 28 tuổi.

Gã không có họ, cha mẹ mất sớm, trong trí nhớ của gã không có bóng dáng của cha mẹ, cũng bởi vậy, gã không giống như những vụ dân bình thường khác, được cha mẹ đưa đến trường học huấn luyện, dạy gã phân biệt chữ nổi, dạy gã quy củ của Đạo Manh tác.

Từ bé, gã đã ở trong trấn nhỏ này, ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, nếu ngẫu nhiên gặp được vụ dân thiện lương, bọn họ sẽ cho gã một chút cơm thừa, nhưng có đôi khi thu hoạch không tốt, gã chỉ có thể tự mình bới thùng rác kiếm ăn.

Gã không có một sợi Đạo Manh tác nào cho riêng mình, bởi vậy tuy gã cũng là vụ dân, nhưng chỉ có thể lưu lạc tứ xứ.

Điều này cũng khiến gã thường xuyên tiến vào địa bàn không thuộc về mình, đôi khi còn mò mẫm tới nơi ở của người giàu có, rồi bị người ta đánh đập đuổi ra ngoài, có khi còn rơi xuống mương nước, làm cả người ướt đẫm.

Bị đánh đập, lại chịu đựng đủ thứ cay đắng… nhưng cuộc sống của A Môi vẫn rất tệ.

Ngôi nhà cha mẹ để lại cho gã đã bị thu hồi, bởi vậy từ khi còn nhỏ, gã chỉ có thể sống ở trong rừng, hoặc ở ngoài hiên nhà người khác.

Về sau, gã dùng lá cây rách và cành khô, còn có một cái thùng nước rách nát nhặt được, xây dựng nên cho chính mình một cái ổ nhỏ.

Thỉnh thoảng khi trời mưa, ổ nhỏ sẽ bị ngập nước, gã chỉ có thể chạy đến chỗ nhà giàu khác, chui vào chuồng chó nhà bọn họ, chen chúc cho qua một đêm.

Lúc đầu, con chó bên trong sẽ sủa rất to, chủ nhà lập tức tới quất roi đuổi gã rời đi.

Sau đó, gã bắt đầu nghĩ cách lấy lòng con chó.

Gã mang một túi thức ăn mình nhặt được, tới chia sẻ với con chó kia, muốn dùng thức ăn để kết bạn với nó.

Nhưng con chó vẫn vô cùng hung dữ, không chịu ăn thứ mà gã cho.

Cho đến một ngày nọ, gã vừa ra ngoài liền bị một thứ gì đó dính nhằng nhằng lên người, đột nhiên bên tai nghe thấy âm thanh nhai nuốt, rồi… đột nhiên con chó kia lại không sủa nữa.

A Môi rất hạnh phúc, gã tìm được thứ để lấy lòng con chó ấy rồi.

Đêm đó, gã ôm con chó rồi thật thoải mái dễ chịu mà chìm vào giấc ngủ.

Vì thế mỗi khi trời mưa đến, gã đều sẽ đi tìm một thứ gì đó tương tự như đồ gã đã gặp được ngày hôm ấy, tới chuồng chó ở nhờ một đêm.

Nhưng điều làm cho gã cảm thấy kỳ quái chính là, mỗi khi nhìn thấy hắn, tiếng kêu của người bạn chó kia đều xảy ra biến hóa.

Không bao lâu sau, trong một lần trời mưa, gã lại mang theo thứ kia đến gần chuồng chó, không ngờ lần này, gã đã bị người chủ nhà đang canh giữ trước chuồng chó bắt được. Đối phương hung hăng đánh cho gã một trận.

Lần ấy, hai tay gã bị gãy, chân cũng bị gãy một chiếc.

Chủ nhà vừa đánh vừa mắng gã: “Mày dám hại chó nhà tao này, dám hại chó nhà tao này!”

Khoảnh khắc đó, A Môi liền hiểu được, vì sao mỗi lần hắn đến, tiếng sủa của con chó kia lại xảy ra biến hóa như vậy rồi.

Đồng thời, A Môi cũng hiểu được, sự sống của người bạn chó ấy còn đáng giá hơn bản thân mình.

Sau trận đòn kinh khủng kia, A Môi bị người nọ ném ra ngoài. Gã lê lết trên đường cái giống như một con chó chết. Đau nhức khôn tả, gã chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể liếm liếm miệng vết thương cho đỡ khó chịu, rồi chầm chậm lết trở về cái ổ nhỏ của mình, nhưng không hiểu vì sao, có lẽ đầu óc quá choáng váng khiến gã đi tới một tòa trang viên khác.

Và ngay tại thời khắc này, số phận của gã đã thay đổi.

Gã được chủ nhân của trang viên nọ cho phép ở lại, được người ta bố trí cho sống ở một nơi thoải mái hơn nhiều so với cái chuồng chó lúc trước.

Vết thương của gã được điều trị, còn bản thân gã được bồi dưỡng. Tới khi vết thương đã lành, chủ trang viên ấy còn giúp gã mở mắt…

Đó chính là lần đầu tiên, gã được thấy rõ thế giới này.

Tên gọi lúc trước của gã là “A Không”.

Nhưng chủ trang viên nói chữ “Không” này quá đáng thương, gã vốn không có họ, nếu ngay cả cái tên cũng không có, thì cuộc sống này quá không có ý nghĩa rồi.

Vì vậy, chủ trang viên đã đặt tên cho gã là A Môi.

Chủ trang viên nói “Môi” (than đá) là một loại vật chất rất tốt, có thể đốt cháy, phát sáng và tỏa nhiệt, giúp chiếu sáng cho mọi người.

Vì vậy, để báo ơn, A Môi vẫn luôn cố gắng báo đáp cho chủ trang viên.

Giống với cái tên của mình, gã liên tục tỏa sáng, không ngừng chăm chỉ làm việc cho chủ nhân của trang viên ấy.

Mười mấy năm qua đi, vị chủ trang viên nhân hậu đã già, con cái của ông bắt đầu thay thế cha mình, đi lên quản lý.

Cũng bắt đầu từ thời điểm này, có rất nhiều chuyện cũng dần dần xảy ra biến hóa.

Những người trẻ tuổi luôn cấp tiến, dám nghĩ dám làm, bởi vậy trên người A Môi cũng từ từ xuất hiện nhiều nhiều vết thương hơn.

Gã bắt đầu hồi tưởng lại cái đêm đầu tiên khi mình sống trong chuồng chó kia, rồi an tâm mà đi vào giấc ngủ.

Bên ngoài trời mưa tí tách, nhưng gã lại ngủ thực yên lành.

Còn bây giờ, rõ ràng nơi ở rộng rãi hơn, nhưng A Môi lại dần dần khó có thể đi vào giấc ngủ.

Thỉnh thoảng khi gã nằm trên giường, phải trằn trọc hồi lâu, mới có thể ngủ được, nhưng rất nhiều khi lại đang ngủ mà đột nhiên giật mình bừng tỉnh.

Vô số đêm mưa sau đó, bỗng nhiên vào buổi tối của một ngày nọ, chủ nhân trang viên chợt phát bệnh hiểm nghèo, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, ông ấy không kịp chờ được cấp cứu, đã từ giã cõi đời.

Vị chủ nhân ấy có sáu đứa con trai và bảy đứa con gái.

Trước khi người cha qua đời một năm, đứa con cả đã rời khỏi trang viên, đến khu thành thị phát triển, từ đó không còn trở về nữa.

Đứa con thứ hai ở lại trang viên, nhưng nhiễm phải quái bệnh gì đó, ốm đau quanh năm, luôn nằm trên giường, chỉ có thể dựa vào uống thuốc để duy trì sinh mệnh.

Vì thế mọi việc trong trang viên, chỉ có thể rơi xuống trên đầu người con thứ ba.

Còn đứa thứ tư, thứ năm tuổi còn nhỏ, vẫn đang đi học trong khu thành thị.

Bình Luận (0)
Comment