Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 560 - Chương 560. Cuộc Đời Của A Môi! (2)

Chương 560. Cuộc Đời Của A Môi! (2) Chương 560. Cuộc Đời Của A Môi! (2)

Trong lễ tang của chủ nhân, A Môi nhìn thấy lão Hoàng cẩu (con chó già màu vàng) được chủ nhân nuôi dưỡng nhiều năm bị người ta dắt đi, còn chỗ ổ chó cũ kia bị nhường cho một con chó mới khoẻ mạnh cường tráng, là con đấu khuyển (bulldog) mà tam thiếu gia yêu thích.

Bỗng nhiên A Môi lại cảm thấy, bản thân mình cũng nên nghỉ ngơi.

Gã muốn trở lại đêm mưa kia, tiếp tục ngủ một giấc an ổn như thế.

Vì vậy, gã xin tam thiếu gia cho mình từ chức, nhưng tam thiếu gia lại ra sức giữ gã ở lại, còn lấy di thư của lão chủ nhân ra.

Hóa ra trước đó, lão chủ nhân đã viết sẵn một bức di thư, mong muốn gã ở lại chăm sóc tam thiếu gia.

Không còn cách nào khác, A Môi chỉ có thể đồng ý, tiếp tục làm thêm vài năm nữa.

Mấy năm này, A Môi cũng ít việc, gã bắt đầu hỗ trợ tam thiếu gia bồi dưỡng người mới.

Vì tiếp xúc với những người mới này, gã mới quen biết một cô gái, khuôn mặt nhỏ nhắn cô ấy nhỏ nhắn như một chú mèo hoa. Lúc cô bé này mới về đây, gương mặt vô cùng lấm lem bẩn thỉu, nhưng ánh mắt lại rất sáng.

Gã là người huấn luyện cho cô gái ấy, cô gái ấy cũng luôn bám dính lấy gã, dần dần, hai người kết giao, tam thiếu gia còn tự mình tổ chức hôn lễ cho bọn họ.

Hai người kết làm vợ chồng.

A Môi lại cảm nhận được hạnh phúc an ổn giống như lần đầu tiên gã được ngủ trong ổ chó trước kia.

Vài năm sau, cô gái ấy mang thai.

A Môi biết rằng, bản thân thực sự nên nghỉ ngơi thật rồi.

Gã lại xin từ chức, mà lần này, tam thiếu gia không còn từ chối nữa, nhưng đối phương muốn gã hỗ trợ mình thực hiện một nhiệm vụ cuối cùng, sau đó sẽ cho gã về hưu.

...

...

"Chẳng lẽ nhiệm vụ thất bại rồi?"

Bên trong Khư giới, Hứa Thâm và Liễu Tích Xuyên sóng vai bước cùng nhau, hai người đi theo A Môi đằng trước.

Liễu Tích Xuyên đang giảng giải cho Hứa Thâm nghe về chuyện xưa của A Môi, vừa nghe hắn đặt câu hỏi, ông ấy khẽ lắc đầu, nói: "Không, nhiệm vụ đã thành công."

Đến đây, ông ấy chợt tạm dừng một lát, mới bình tĩnh kể: "Có điều, nhiệm vụ có chút miễn cưỡng, hắn đã để lại manh mối nhược điểm, bị người ta bắt được, rồi bị xử phạt bỏ tù 10 năm. Sau này, khi hắn ở trong ngục có biểu hiện tốt, nên được ra tù trước thời hạn ba năm."

Hứa Thâm khẽ gật đầu.

"Nhưng khi A Môi ra ngoài, cảnh còn người mất, hết thảy đều đã thay đổi." Liễu Tích Xuyên than nhẹ, nói: "Trong một lần chấp hành nhiệm vụ, vợ hắn đã chết, còn trang viên kia, dưới sự quản lí của tam thiếu gia, hành động quá mức cấp tiến, đã đắc tội vài người không nên đắc tội, cuối cùng bị xoá sổ, đã hoàn toàn biến mất khỏi trấn nhỏ kia xưa."

Hứa Thâm có chút giật mình.

"Vì một vài nguyên nhân, con gái của hắn được đưa đến viện phúc lợi trong tiểu trấn. Lúc A Môi còn nhỏ, trong tiểu trấn không có nhiều viện phúc lợi, nhưng hiện giờ, cuộc sống càng ngày càng tốt, các loại công trình cơ sở trong tiểu trấn cũng càng ngày càng được hoàn thiện, dần dần theo kịp khu thành thị, bởi vậy con gái của hắn cũng không phải chịu khổ quá nhiều."

Liễu Tích Xuyên mỉm cười nói: "Sau khi A Môi ra tù, hắn đi đón con gái của mình về, hiện tại bọn họ đang sống ở nơi này."

Nói tới đây, ông ấy dừng chân, quay đầu lại, đưa mắt nhìn căn phòng nhỏ mà lúc trước hai cha con nhà nọ vừa đi ra.

"Đó chính là cái ổ chó mà lần đầu tiên hắn cảm nhận được một chút an yên khi chen chúc cùng con chó kia, gia đình nhà nọ đã chuyển đi từ lâu rồi, mảnh đất ấy vừa được hắn mua lại, bây giờ nó đã trở thành phòng ở của hắn.”

“Nghe nói hắn ngủ ở trong đó, rất an tâm."

Hứa Thâm quay đầu lại nhìn thoáng qua, bề ngoài căn nhà gỗ nhỏ nọ rất cũ nát, nhưng trên ván cửa lại cài mấy bông hoa dại màu trắng, điểm thêm vài phần sức sống cho nơi này, còn mang tới một chút cảm giác ấm áp.

Hai người tiếp tục đuổi theo cha con A Môi.

Khi đi qua một đường rẽ ở đầu phố, A Môi đưa con gái đến ngôi trường dành cho người bình thường ở trong trấn nhỏ.

Đây là ngôi trường duy nhất dành cho người bình thường trong cả trấn nhỏ này.

Những người học ở đây đều là người bình thường đã được mở mắt, không phải vụ dân.

Hai cha con bọn họ đứng ở cổng, nói lời tạm biệt nhau, Hứa Thâm nhìn thấy những người khác lái xe đưa con đến trường, đều dừng lại chỉ trỏ vào hai người bọn họ, rồi nhỏ giọng xì xào bàn tán một vài điều gì đó.

"Sau khi A Môi ra tù, hắn đã lấy ra khoản tiền tích góp được lúc trước, đi tìm lại con gái mình, mở mắt cho con bé, số tiền còn lại, hắn đều cất đi để dành cho con mình đi học." Liễu Tích Xuyên nói.

Hứa Thâm gật gật đầu, khó trách căn nhà gỗ nhỏ mà hai người bọn họ nhìn thấy trước đó lại cũ nát như thế, hóa ra hết thảy tiền trong tay đối phương đều được dùng cho việc khác rồi.

Lúc này, có vẻ như bảo vệ của trường đã nhận ra cha con A Môi, người nọ đi tới, giữ chặt lấy đứa trẻ, rồi kéo nó đi tới trước mặt A Môi.

"Môi tiên sinh, mời anh đi theo tôi một chuyến, lãnh đạo của chúng tôi muốn gặp anh."

A Môi nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Gã nhìn nhìn thời gian, nói: "Có chuyện gì cũng nên nhanh một chút nếu không sẽ muộn học mất. Có lẽ anh nên để đứa trẻ đi học trước thì hơn."

"Lãnh đạo nói muốn gặp cha con hai người." Bảo vệ nhắc lại, ánh mắt người này rất lạnh nhạt.

Sắc mặt A Môi khẽ biến, hai cha con gã lập tức đi theo bảo vệ, bàn tay to của gã nắm chặt bàn tay nhỏ của con gái. Rất nhanh, bọn họ đã đi tới văn phòng của lãnh đạo trường học.

"Môi tiên sinh." Lãnh đạo trường học là một gã trung niên bụng phệ, do ngồi lâu trên ghế, khiến cho những ngấn thịt trên bụng dồn lại cùng một chỗ, nhìn qua toàn mỡ là mỡ.

Gã nhìn nhìn cha con A Môi, sau đó lấy ra một phần văn kiện từ bên trong ngăn kéo, ngón tay chỉ chỉ lên trên, lạnh lùng nói: "Môi tiên sinh, sau khi thông qua ý kiến từ thầy cô và những phụ huynh khác, chúng tôi quyết định con gái của anh không thích hợp để học ở trường chúng tôi. Đây là văn kiện buộc thôi học, hy vọng anh có thể ký tên."

A Môi ngơ ngẩn, cô con gái sáu bảy tuổi đang đứng bên cạnh gã cũng lộ rõ vẻ mặt khẩn trương, dường như cô bé nghe hiểu hết những chuyện này.

Bình Luận (0)
Comment