Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 561 - Chương 561. Có Tội Hay Không?

Chương 561. Có Tội Hay Không? Chương 561. Có Tội Hay Không?

"Chủ nhiệm, ngài… có phải ngài đã hiểu lầm chuyện gì rồi hay không? Khi ở trường học, con gái tôi vẫn luôn ngoan ngoãn, chưa bao giờ gây chuyện." A Môi vội vàng nói.

Nói xong, gã lại vội vàng cúi đầu nhìn về phía con gái của mình: "Tiểu Cầu, có phải con đánh nhau với người ta ở trường học hay không? Có mắng chửi người hay không?"

Không biết tại sao ngay khi bé gái nhìn thấy ánh mắt cấp bách, vội vàng của cha mình, dường như nó bị tủi thân, lập tức khóc ròng nói: "Con không có, con không có mắng chửi người, con không có đánh người, là bọn họ đánh con, mắng con, còn mắng cha, con đều không có cãi lại, ô ô..."

Nói sau, đứa bé ấy vừa mếu máo vừa cố gắng lau nước mắt.

Vẻ mặt A Môi cứng lại, sắc mặt có chút khó coi, nhưng gã vẫn cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhiệm, nói: "Con gái của tôi rất ngoan, nó tuyệt đối sẽ không đánh nhau với người ta, là người khác bắt nạt nó, chủ nhiệm, ngài phải làm chủ cho chúng tôi!"

Ánh mắt gã trung niên nọ cực kỳ lạnh nhạt: "Đúng là con gái của anh không đánh nhau với người ta, nhưng theo mong muốn của những phụ huynh khác, bọn họ không hy vọng con cái của mình học tập cùng với con gái của một tội phạm giết người. Đúng là những gì con gái anh nói đều là sự thật, bởi vì vấn đề hoàn toàn nằm trên người con gái anh, nếu con gái anh không ở đây, những đứa trẻ khác sẽ không cùng nhau nhục mạ nó, sẽ không đánh nó, ngược lại bởi vì con gái anh ở đây, mới kích phát khuynh hướng bạo lực của những đứa trẻ khác."

"Cho nên, hy vọng anh có thể ký tên vào tờ giấy này. Con gái của anh không thích hợp để học ở trường chúng tôi, xin hãy lựa chọn trường học khác."

A Môi trừng lớn con mắt, hai tay nắm chặt, nói: "Rõ ràng là bọn họ có lỗi, vì sao lại đuổi học con gái tôi?"

"Tôi đã nói nguyên nhân rồi, mời anh mau ký tên đi, đừng làm mất thì giờ của nhau." Gã trung niên nọ đã có chút không kiên nhẫn. Gã vừa dứt lời lại nhìn nhìn đồng hồ, rồi nhắc nhở thêm một lần nữa: "Lát nữa tôi còn phải lên lớp, mời anh nhanh chóng phối hợp."

A Môi tức giận vô cùng, hơi thở ồ ồ, gã cắn răng nói: "Tôi không giết người, tôi đã thừa nhận luật pháp thẩm phán, tôi đã triệt để thay đổi, ngay cả chánh án cũng cho tôi cơ hội, vì sao các người không thể? Con của tôi vốn không làm sai chuyện gì!"

"Lỗi của con gái anh chính là có một người cha như anh. Môi tiên sinh, xin anh mau ký tên đi có được không? Tôi không muốn nghe được người khác nghị luận ai ai ai là con của tội phạm giết người trong trường học, chắc anh cũng không muốn con mình bị người chỉ trỏ chứ?" Gã trung niên bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn.

Trên trán A Môi nổi đầy gân xanh, gã gắt gao nhìn chằm chằm và người trung niên trước mắt, nhưng một giọng nói non nớt lại truyền vào trong tai: "Cha, con không đi học nữa. Con không học, chúng ta về nhà được không?"

Gã trung niên không sợ ánh mắt của A Môi, chỉ lạnh lùng thốt lên: "Thế nào, anh còn muốn động thủ à? Còn muốn vào ngục giam nữa à? Hiện tại luật pháp càng thêm hoàn thiện rồi, người ta sẽ chuyên môn chế tài kẻ như anh. Nếu anh còn phải vào ngục giam thêm một lần nữa, thì cả đời này con gái của anh cũng không có tư cách bước vào trường học đâu!"

A Môi vừa nghe đã tỉnh táo trở lại, sắc mặt càng thêm khó coi, gã nhìn chằm chằm vào người trung niên kia một hồi, sao đó ôm lấy con gái xoay người lại, đóng sập cửa ra ngoài.

"Nhẹ chút, nếu cửa bị hỏng rồi, anh không bồi thường nổi đâu!" Sau cánh cửa phòng đóng chặt truyền đến âm thanh phẫn nộ của gã trung niên kia.

A Môi ôm con gái rời khỏi trường học.

"Cha, con không đọc sách, con không thích đọc sách, con ghét đọc sách..." Cô bé khóc trong lòng A Môi.

Đôi mắt A Môi rưng rưng, hốc mắt hơi phiếm hồng, gã dịu giọng nói với con gái: "Tiểu Cầu ngoan, Tiểu Cầu nghe lời, cha sẽ tìm một trường học khác tốt hơn cho con, sẽ không có bạn học bắt nạt con nữa, con phải chăm chỉ đọc sách cho tốt, biết chưa?"

Cô bé ngẩng đầu nhìn A Môi: "Cha, vì sao chúng ta nhất định phải đọc sách?"

A Môi cố gắng che giấu nỗi thống khổ trên gương mặt, cố nặn ra nụ cười nói: "Bởi vì chỉ có đọc sách, chúng ta mới có thể ngồi ở vị trí cao hơn bọn họ, cũng có thể giúp đỡ được nhiều người giống chúng ta hơn."

Cô bé khóc nói: "Con không muốn giúp đỡ bọn họ, con chỉ muốn ở cùng cha thôi."

A Môi lau đi nước mắt trên gương mặt con gái mình, gã cố gắng cười nói: "Tiểu Cầu như vậy là không ngoan nha. Con còn nhớ thầy cô với trong sách đã dạy con như thế nào không? Đó là giúp người làm niềm vui, chúng ta cần phải học để giúp đỡ người khác, nếu mỗi người đều nguyện ý giúp đỡ người khác, sẽ không có ai bị bắt nạt nữa."

...

...

Liễu Tích Xuyên nhìn thấy A Môi ôm con gái về nhà, lập tức dừng chân lại.

Ông ấy một mực hướng ánh mắt nhìn theo bóng dáng hai cha con nhà bọn họ đi xa dần, trong miệng khẽ thở dài, nói: "Xem ra về sau bọn họ còn phải ăn không ít khổ sở."

Hứa Thâm khẽ gật đầu, nhưng không nói gì.

"Cậu cảm thấy A Môi có tội sao?" Đột nhiên Liễu Tích Xuyên hỏi.

Ánh mắt Hứa Thâm hơi thay đổi, hắn không trả lời, thay vào đó là hỏi lại: "Vì sao ngài lại nói như vậy?"

"Nếu có tội, thì là tội gì? Còn nếu không có tội, vì sao cuộc sống của A Môi lại không mấy tốt đẹp như vậy? " Liễu Tích Xuyên nhẹ giọng nói: “Tuy mấy năm nay, luật pháp đang càng ngày càng hoàn thiện, nhưng chế độ hoàn thiện, lại đào thải đi một bộ phận người. Trước kia nhặt rác rưởi ăn, không bị tính là phạm pháp, nhưng hiện giờ nhặt rác rưởi ăn, lại bị quy kết là xâm phạm tài sản của người ta, nếu người ta muốn, có thể khởi tố. Nói như vậy, một bộ phận bần dân tầng chót chỉ có thể dựa vào nhặt rác rưởi ăn, nên sống như thế nào?"

"Rõ ràng bọn họ chẳng làm gì cả, lại bị đặt ra ngoài luật pháp? Rõ ràng bọn họ không hể gây nguy hại cho bất cứ một người nào, nhưng lại trở thành kẻ phạm tội chỉ vì một phương thức trợ giúp bản thân sinh tồn."

Đột nhiên trong đầu Hứa Thâm hiện lên một bóng dáng, hắn trầm mặc nói: "Có lẽ do luật pháp còn chưa đủ hoàn thiện, một khi nó chân chính hoàn thiện, là có thể quan tâm đến mỗi người."

Liễu Tích Xuyên nở nụ cười, ông ấy lại vỗ vai Hứa Thâm: "Lời nói ngây thơ như vậy, không giống những điều mà cậu sẽ nói ra."

Bình Luận (0)
Comment