Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 562 - Chương 562. Tôi Có Được Lựa Chọn Không???

Chương 562. Tôi Có Được Lựa Chọn Không??? Chương 562. Tôi Có Được Lựa Chọn Không???

"Vậy ngài cảm thấy tôi sẽ nói ra điều gì?" Hứa Thâm hỏi lại.

Liễu Tích Xuyên không trả lời, chỉ vỗ vỗ bả vai Hứa Thâm thêm một lần nữa: "Thật ra cả cậu với tôi đều là A Môi.”

“Có A Môi bị đuổi ra khỏi trong ổ chó, nhưng không trèo vào trang viên, mà trèo vào phần mộ.”

“Có A Môi, còn chưa tìm thấy ổ chó, đã bị đông chết trong rừng.”

“Có A Môi, đã hy sinh trong quá trình thay chủ nhân trang viên hoàn thành nhiệm vụ.”

“Có A Môi vào ngục giam, rồi không đi ra nữa."

Liễu Tích Xuyên thả tay xuống, nhẹ giọng nói: "A Môi không sai, cậu ấy vào ổ chó, chỉ vì muốn tránh mưa. Cậu ấy hại chết chó, cũng không phải cố ý, chỉ vì cậu ấy hy vọng con chó kia có thể cho cậu ấy vào ở cùng. Muốn sống mà thôi, có gì sai chứ? Nhưng A Môi gặp phải đủ loại chế độ, luật pháp bảo vệ kẻ mạnh, bảo vệ người giàu có. Quy củ vốn tồn tại là để bảo vệ người nghèo và kẻ yếu, lại trở thành công cụ để kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu, cậu cảm thấy có hợp lý hay không?"

Hứa Thâm nói: "Ỷ mạnh hiếp yếu, chân lý vốn là như thế."

"Không sai, nhỏ yếu chính là tội của A Môi." Liễu Tích Xuyên nói: "Nhưng quy củ là do kẻ mạnh quy định. Bởi vậy, có một nhóm người đã trèo được lên vị trí cao, sau đó lập tức đặt ra quy củ, dùng những thứ quy củ này để ngăn cản bước chân của những người đằng sau. Thật không công bằng!"

Trong mắt Liễu Tích Xuyên hiện ra một tia sáng lạnh lùng sắc bén: "Có một vài cường giả dựa vào bản lĩnh để thượng vị, nhưng cũng có những cường giả không muốn dựa vào đôi chân, chỉ thích giở mấy thủ đoạn gian xảo thôi. Bọn họ có thể phạm tội, nhưng lại yêu cầu chúng ta phải quy củ. Cậu cảm thấy hợp lý không?"

Hứa Thâm không nói gì.

Đương nhiên nó không hợp lý…. Nhưng nó lại là hiện thực.

Không một ai cam tâm, nhưng lại không một ai có năng lực phản kháng.

"Đi thôi, tôi đưa cậu đến một nơi." Liễu Tích Xuyên nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, sau đó xoay người bước đi.

Hứa Thâm không hỏi bọn họ sẽ đi đâu, chỉ lẳng lặng đi theo.

Hai người trở lại phía trước quán rượu, rồi trở về hiện thực từ trong Khư giới. Vừa vặn lúc ấy, ông chủ quán rượu đi ra, nhìn thấy hai người, lập tức cười nói: "Hai người chuẩn bị về rồi sao?"

Liễu Tích Xuyên gật đầu: "Về sau có thời gian rảnh, tôi lại đến."

"Không thành vấn đề, tôi luôn có sẵn rượu ngon chờ hai người." Ông chủ quán rượu liếc mắt nhìn hai người một cái, chợt nói với Hứa Thâm: "Lúc quay lại, cậu phải tới uống một chén nhé."

"Được." Hứa Thâm gật đầu.

Hai người bọn họ tự lên xe của mình, rồi lái xe đến cuối tiểu trấn.

Nơi này là một tòa giáo đường màu đen giống như tháp nhọn, trang nghiêm mà cổ kính. Bên ngoài giáo đường màu đen nọ là một mảnh rừng cây khô héo tràn lan, những con quạ đen đang đậu trên cành khô, vội vàng đập cánh bay đi, làm rớt lại xuống mấy cái lông chim.

Hai chiếc xe dừng lại phía trước giáo đường, Liễu Tích Xuyên xuống xe.

Hứa Thâm cũng xuống xe theo.

Liễu Tích Xuyên đẩy cánh cửa lớn của giáo đường ra, tro bụi bay mịt mờ khắp chốn, những chiếc ghế bên trong giáo đường đều trống không.

Hứa Thâm ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, chỉ thấy mấy bóng người đang ngồi xổm ở những khu vực đặt cánh cửa hình cổng vòm của giáo đường.

"Tiểu Hứa, cậu là người thông minh, hẳn là cậu hiểu được lời tôi nói." Liễu Tích Xuyên quay người lại, nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm: "Tôi hỏi cậu, cậu muốn làm A Môi, hay muốn làm chủ nhân của trang viên?"

Hứa Thâm rơi vào trầm mặc.

Sau một lúc, dưới cái nhìn chăm chú của Liễu Tích Xuyên, Hứa Thâm thấp giọng nói: "Tôi không muốn làm người nào cả."

"Không muốn làm người nào cả?" Liễu Tích Xuyên hơi nheo mắt lại.

"Có lẽ làm kẻ có tiền cũng không tồi, xây thêm mấy cái ổ chó, cũng có thể thu dưỡng những người đáng thương như A Môi." Hứa Thâm ngẩng đầu, mỉm cười một chút.

Liễu Tích Xuyên nhìn chằm chằm vào hắn hồi lâu: "Nhưng cậu có biết kết cục về sau của kẻ có tiền kia như thế nào không?"

"Hả?"

"Bị chủ nhân trang viên giết." Liễu Tích Xuyên bình tĩnh nói: "Chủ nhân trang viên nọ muốn báo thù thay A Môi, đồng thời cũng vì sự tồn tại của kẻ có tiền ấy đã gây trở ngại đến chủ nhân trang viên."

Hứa Thâm thở ra một hơi.

Liễu Tích Xuyên nói: "Sống ở tiểu trấn này, nhất định phải đưa ra sự lựa chọn."

Hứa Thâm hiểu được ý của ông ấy, hắn ngẩng đầu nhìn nữ thần Hắc Dạ trước giáo đường, im lặng trong chốc lát mới nói: "Tôi có được lựa chọn không?"

Liễu Tích Xuyên vẫn một mực nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, nói: "Không có lựa chọn, nhưng con đường trước mặt cậu là con đường đi thông đến ánh sáng đó."

Hứa Thâm nở nụ cười, nói: "Nếu đã là con đường thông đến ánh sáng, còn ép buộc người khác phải đưa ra lựa chọn sao?"

"Bởi vì có nhiều người bị lạc trong bóng đêm, dù nhìn thấy ánh sáng cũng không thể phân biệt được, càng không biết phải đi nắm bắt lấy." Liễu Tích Xuyên nói.

Hứa Thâm lắc đầu nói: "Vậy ngài có từng nghĩ, nhỡ đâu người nọ thích ở lại trong bóng tối thì sao?"

Liễu Tích Xuyên giận đến tái mặt, nói: "Tiểu Hứa, cậu là một nhân tài, cậu thật sự nguyện ý ở lại trong bóng tối vĩnh viễn sao?"

Hứa Thâm thở dài: "Tôi chỉ muốn ở lại nơi làm bản thân thoải mái."

Sắc mặt Liễu Tích Xuyên trở nên âm trầm, ông ấy chậm rãi nói: "Tiểu Hứa, gia nhập với chúng tôi đi. Tôi tin tưởng trong lòng cậu cũng chán ghét nội thành, cũng muốn lật đổ bọn họ. Thế lực của Phản Nội Quân lớn hơn những gì cậu có thể tưởng tượng. Quân vương trong tổ chức chúng tôi cũng không thua kém các thế lực lớn trong nội thành, đợi sau khi cải tổ lại, vị trí trong nội thành chính là của chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta sẽ có quyền thiết lập lại quy tắc, để mọi người không phải chịu ức hiếp nữa."

Vẻ mặt Hứa Thâm vẫn vô cùng bình lặng, hiển nhiên chuyện Liễu Tích Xuyên ngả bài đã nằm trong dự kiến của hắn, không có gì đáng để kinh ngạc.

Cuộc đối thoại trước đó của hai người, cũng chỉ là một cách biểu đạt uyển chuyển thay cho tình huống trong lòng đã rõ nhưng không nói ra thôi.

"Một khi đã như vậy, tổ chức của các ngài cũng không thiếu một người như tôi." Hứa Thâm nói.

"Nhưng chúng tôi vẫn cần phải tích góp nhiều lực lượng hơn, như vậy lúc phát động đảo chính mới có thể giảm bớt thương vong. Thứ mà chúng tôi hy vọng không phải lưỡng bại câu thương thắng thảm, mà là nghiền áp!" Liễu Tích Xuyên nói.

"Thật có lỗi." Hứa Thâm lắc đầu: "Tôi thật sự không được."

"Cậu thật sự cam nguyện làm A Môi sao?!" Liễu Tích Xuyên cả giận nói.

Hứa Thâm khẽ lắc đầu: "Tôi không chọn làm người nào cả."

Bình Luận (0)
Comment