Liễu Tích Xuyên nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, lập tức trông thấy vẻ mặt vô cùng kiên định của hắn.
Ông ấy biết, dù bản thân có nói nhiều hơn nữa cũng không thể khuyên nhủ được chàng trai trước mặt mình.
Vẻ mặt ông ấy trầm lại, chậm rãi nói: "Cậu đoán được thân phận của tôi từ khi nào?"
"Từ lúc ngài mời tôi đến nhà Ngả Lâm Na." Hứa Thâm cũng không tiếp tục che giấu thêm nữa.
"Lúc đó..." Liễu Tích Xuyên nhíu mày: "Tôi lộ ra sơ hở gì sao?"
Ông ấy vẫn nhớ, khi đó bản thân còn chưa để lộ bất cứ ý đồ gì mà?
Hứa Thâm lắc đầu: "Không có sơ hở, chỉ là khoảng thời gian đó, tôi vừa từ chối lời mời của Phản Nội Quân, nhưng ở giai đoạn nhạy cảm như vậy, lại không có người nào của phía họ liên lạc với tôi, mà ngài... lại liên hệ với tôi trước."
"Cho nên?"
"Cho nên có khả năng ngài chính là người của bọn họ." Hứa Thâm nói: "Tổ chức bí ẩn như Phản Nội Quân, tới mời tôi lại bị từ chối, bọn họ tuyệt đối không thể im hơi lặng tiếng mà không hành động gì như vậy được. Lỡ như tôi vạch trần tổ chức bọn họ với Nghĩ Hậu, chẳng phải bọn họ sẽ rất bị động hay sao?"
Liễu Tích Xuyên thoáng trầm mặc, chợt thở nhẹ ra một hơi: "Quả nhiên cậu rất thông minh, thật đáng tiếc."
Trong mắt ông ấy lộ ra vẻ tiếc nuối và ân hận.
"Vì để mời tôi bước trên con đường quang minh này của các ngài, ngài lại muốn ám sát Ngả Lâm Na? Mục đích của hành động này là muốn đổ vạ cho nội thành, hay là muốn tăng thêm phẫn nộ cho tôi?" Hứa Thâm dò hỏi.
Liễu Tích Xuyên thở dài: "Cậu giống với A Môi, cô đơn lẻ loi, người thân và bạn bè đều đã chết, không tìm thấy bất cứ cách nào để uy hiếp được cậu, tôi chỉ có thể giúp cậu xây dựng thêm một mối quan hệ thân mật. Nhưng đáng tiếc, Tiểu Ngả Lâm Na không thể đả động cậu, nhưng không sao, hoặc ít hoặc nhiều, cái chết của cô ấy cũng có thể khiến cậu xúc động."
Ánh mắt Hứa Thâm từ từ trở nên lạnh như băng: "Cho nên vì kích thích tôi, mà ngài muốn giết bọn họ? Trong khi ba ba của cô ấy chính là bạn thân của ngài?"
"Chỉ là bạn bè, không phải bạn thân." Liễu Tích Xuyên phủ nhận nói: "Tôi có rất nhiều loại bạn bè giống như vậy. Đáng tiếc là lúc trước không có cơ hội giới thiệu cho cậu quen biết."
Trong tương lai cũng không có cơ hội này... Ông ấy âm thầm bổ sung trong lòng.
"Từ khi nào ngài đã bắt đầu có tính toán lôi kéo tôi vào Phản Nội Quân?" Hứa Thâm hỏi.
Liễu Tích Xuyên bình thản nói: "Tôi đều xem toàn bộ tư liệu và lý lịch của trảm khư giả cục Khư Bí, những nhân tài xuất sắc trong đó, đều được tôi coi là hạt mầm được dự tính trước, tất nhiên cậu cũng không ngoại lệ."
"Nói như vậy, trong cục còn có không ít người cũng gia nhập Phản Nội Quân?"
"Không nhiều lắm, dù sao chúng tôi cần chính là nhân tài." Liễu Tích Xuyên nói.
Hứa Thâm gật đầu, nói: "Cho nên ngài cố ý tiết lộ bí mật, rồi cấu kết với hội Truy Quang để hãm hại tôi, nhằm đưa tôi vào nội thành chịu tội, có phải không? Muốn thông qua tai họa lần đó khiến tôi oán hận nội thành? Ha hả, đúng là ngài đã tốn không ít công phu ở trên người tôi rồi."
Liễu Tích Xuyên ngẩn ra, vẻ bình tĩnh trên mặt lập tức biến mất, ông ấy nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, đặt câu hỏi: "Sao cậu biết?"
"Đáng tiếc ông bạn già mà ngài cấu kết kia, cũng biết tính cách của ngài, nên đã lưu lại một tay. Lão ấy viết chuyện này vào trong nhật kí, rồi vô tình bị tôi biết được." Hứa Thâm khẽ cười lạnh: "Hẳn là ngài cũng rất hiểu biết về nội thành, biết chuyện của giáo hội Nguyệt Quang với Giang gia, còn cho rằng cùng lắm tôi chỉ chịu một chút đau khổ mà thôi. Ngài còn biết Ly tỷ đã tặng mặt nạ Quỷ Nguyệt của Giang gia cho tôi, cho nên sau khi tôi bị bắt, khẳng định là mặt nạ Quỷ Nguyệt sẽ bị người giáo hội Nguyệt Quang phát hiện ra."
"Có chiếc mặt nạ này ở đây, nhiều nhất tôi chỉ chịu một chút khổ sở, coi như hữu kinh vô hiểm, còn có thể bình yên trở về, nhưng sẽ vì vậy mà oán hận hội Truy Quang, thậm chí là phản bội, hoặc thoát ly, từ đó quay về với vòng tay của cục Khư Bí, đồng thời từ tận đáy lòng sẽ ghi hận nội thành, coi như hạt giống cừu hận đã bị gieo xuống..."
Hứa Thâm nhìn thẳng vào Liễu Tích Xuyên, nói: "Đây đều là mưu đồ của ngài."
Liễu Tích Xuyên im lặng.
Những gì Hứa Thâm nói... Gần như đều là chính xác.
Lại nói, sau khi ông ấy biết được Tiểu Ly tặng mặt nạ Quỷ Nguyệt cho Hứa Thâm, trong lòng đã bắt đầu nảy sinh ý nghĩ như vậy. Sau này, Hứa Thâm tự mình gặp phải rắc rối, làm ông ấy thấy được cơ hội, vì thế đã lập kế hoạch đằng sau.
Chỉ không ngờ được, Hứa Thâm đã biết tất cả.
Ông bạn già kia... Quả nhiên vẫn là ông ấy mềm lòng, không giải quyết kịp thời.
Ông ấy lại thầm than một tiếng trong lòng.
"Cậu nói rất đúng, nhưng tất cả những chuyện tôi làm, chỉ với một mục đích duy nhất, đó là hy vọng cậu có thể thấy rõ hiện thực, càng sớm càng tốt." Liễu Tích Xuyên dùng ánh mắt thản nhiên, bình tĩnh nhìn Hứa Thâm: "Càng sớm thấy rõ, càng tốt cho cậu, có lẽ quá trình này tương đối thống khổ, nhưng thống khổ mới có thể làm cho người ta trưởng thành."
Hứa Thâm bắt gặp ánh mắt không chút áy náy của đối phương, trong mắt lập tức hiện lên một tia sát ý: "Nhưng chuyện mà ngài không tính đến chính là, chiếc mặt nạ Quỷ Nguyệt nọ không thể bảo vệ được tôi, giao tình giữa giáo hội Nguyệt Quang và Giang gia ngày trước, cũng bởi vì tình hình hiện tại của Giang gia mà trở thành vô giá trị rồi!"
Liễu Tích Xuyên ngẩn ra.
"Cậu có ý gì?" Ánh mắt Liễu Tích Xuyên lộ vẻ khó hiểu: "Cậu đã bình yên trở về từ giáo hội Nguyệt Quang rồi? Và chẳng lẽ chuyện này không có liên quan tới giao tình giữa bọn họ với Giang gia? Vậy cậu..."
"Ngài đã quá tự tin rồi!" Hứa Thâm lặng lẽ nhìn ông ấy: "Nhưng không phải bất cứ chuyện gì cũng nằm trong tầm kiểm soát của ngài. Ngài biến tôi trở thành quân cờ, còn cho rằng mục đích của chính mình là bồi dưỡng tôi, nhưng ngài đâu có biết bản thân suýt chút nữa đã hại chết tôi rồi!"
Liễu Tích Xuyên kinh ngạc nhìn Hứa Thâm.
Căn cứ theo vẻ mặt hiện tại của Hứa Thâm, ông ấy biết hắn hoàn toàn không nói dối, hơn nữa cũng không cần thiết phải nói dối.
Nhưng hắn có thể trở về mà không dựa vào mặt nạ Quỷ Nguyệt, thì rút cuộc hắn đã dựa vào cái gì đây?