Hơn nữa, dường như Hứa Thâm cũng biết được rất nhiều chuyện của Giang gia, là ai đã nói cho cậu ta biết?
Là Mục Tuyết ư?
Liễu Tích Xuyên nhìn ra một tia trào phúng xuất hiện dưới đáy mắt u ám của Hứa Thâm, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, nói: "Bất cứ chuyện gì đều sẽ phát sinh ngoài ý muốn, nhưng tình huống này xảy ra lại không có nghĩa là tôi muốn nhìn thấy nó."
Sắc mặt Hứa Thâm lộ vẻ hờ hững, chỉ là ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
"Nếu như cậu đã biết chuyện này, vì sao..." Bỗng nhiên Liễu Tích Xuyên lại có cảm giác, có vẻ như những hiểu biết của ông ấy về Hứa Thâm vẫn còn chưa đủ sâu.
Và dường như thằng nhóc này vẫn còn đang che giấu không ít chuyện và tâm tư khác nữa.
"Vì sao không tìm ngài báo thù, có phải hay không?" Hứa Thâm lạnh lùng nói: "Bởi vì lúc trước ngài từng tặng tôi một kiện khư binh, tuy ngài làm như vậy cũng có mục đích, nhưng đúng là ngài đã thực sự cho tôi một chút tài nguyên."
"Chỉ vì chuyện này thôi sao?" Liễu Tích Xuyên giật mình, ông ấy có chút khó tin.
"Đương nhiên, cũng bởi vì, ngay lúc đó vẫn chưa đến thời điểm để báo thù, tôi còn chưa nắm chắc có thể giải quyết được ngài." Hứa Thâm nói.
Vẻ mặt Liễu Tích Xuyên thoáng bình tĩnh trở lại: "Đây mới là nguyên nhân thực sự hả? Như vậy mới đúng, nếu như chỉ vì duy nhất một nguyên nhân đằng trước, vậy thì cậu quá ngây thơ rồi. Và tôi tuyệt đối không thích những kẻ khờ khạo."
Hứa Thâm từ chối cho ý kiến.
"Nếu như cái gì cậu cũng biết, thì hẳn là cậu cũng biết mục đích tôi đưa cậu đến đây hôm nay. Vậy mà cậu vẫn dám một mình đi tới? Không tìm Mộc Vương xin giúp đỡ sao? Không sắp xếp người của hội Truy Quang các cậu tới đây sao?" Liễu Tích Xuyên tỏ vẻ rất hứng thú nhìn Hứa Thâm: "Trước đó ở quán rượu, cậu còn dám uống nước, không sợ tôi hạ độc trong nước sao?"
Hứa Thâm lẳng lặng nhìn ông ấy một cái, chỉ nhẹ thở ra một hơi.
"Đó là cơ hội mà tôi cho ngài..." Hứa Thâm nhẹ giọng nói: "Cũng có thể thông qua một chút chi tiết đó làm cho ngài lơ là một chút."
"Hửm?" Đôi mắt Liễu Tích Xuyên khẽ động, ông ấy cúi đầu nhìn xuống, nhưng không biết từ khi nào, những sợi tơ màu đen đã phủ đầy ngay dưới chân mình.
Những sợi tơ đó đều được tạo thành khư lực, chúng kéo dài ra trên mặt đất, rồi nhanh chóng đi tới, bao bọc xung quanh thân thể ông ấy.
Lúc này, nhìn ông ấy giống hệt một con bướm vừa bị mắc vào mạng nhện.
Hóa ra ở thời điểm đôi bên nói chuyện lúc nãy, Hứa Thâm đã âm thầm bố trí những thứ này rồi.
Hóa ra... Không chỉ một mình ông ấy có chuẩn bị trước.
Liễu Tích Xuyên không lộ ra một chút kinh ngạc hay hoảng sợ nào cả, ngược lại ông ấy còn nở nụ cười.
Nhóc con thật đáng yêu.
Từ trong đáy mắt ông ấy lại lộ vẻ tiếc hận, cực kỳ nhiều sắc thái thương hại và không nỡ với Hứa Thâm.
"Quả nhiên tôi không nhìn lầm người..." Liễu Tích Xuyên khẽ cười nói: "Nhưng đáng tiếc, bây giờ cậu còn có chút non nớt."
Ông ấy vừa dứt lời, đột nhiên những bóng người ẩn núp trên mái vòm hình bầu dục trong giáo đường, lập tức bay vút ra ngoài, giết về phía Hứa Thâm.
Thân thể của một bóng người trong đó dùng một loại thân pháp có hình chữ “Z” tương tự như chiết xạ giữa không trung, chỉ trong nháy mắt đã giết đến trước mặt Hứa Thâm.
Lưỡi kiếm đột ngột chém xuống.
Tốc độ tập kích nhanh đến kinh người như vậy, khiến cho sắc mặt Hứa Thâm, người đã sớm nhìn chằm chằm vào sự tồn tại của bọn họ, cũng không khỏi có chút thay đổi.
Xoạt!
Hắn lập tức rút kiếm.
Kiếm phong mới tinh. Đây là thanh kiếm được chế tạo từ tài liệu trên người con khư thú nghi ngờ là cấp A mà Chu Viên Viên từng giúp hắn xử lý lúc trước.
Lưỡi kiếm dẻo dai như xương rắn, trong tính dai lại chứa một chút sắc bén không ngờ.
Đao kiếm giao nhau, sắc mặt cô gái đột kích kia chợt thay đổi. Hiển nhiên cô gái này không ngờ Hứa Thâm có thể phản ứng lại nhanh đến vậy.
Rõ ràng bản thân đã vận dụng năng lực ám sát, nhưng Hứa Thâm vẫn có thể kịp thời ngăn cản được, giống như hắn đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của cô ấy rồi, và không chỉ như thế, loại tốc độ rút kiếm này... Quá nhanh!
Đổi lại là người bình thường khác, kể cả khi đã phát hiện ra bọn họ từ sớm, cũng không kịp rút kiếm ứng phó.
Keng!
Tựa như xương cốt ma sát vào nhau, tia lửa bắn ra tung toé.
Ánh mắt Hứa Thâm chợt hiện một tia hàn ý lạnh lẽo như vực sâu.
Kiếm trảm, nhị trọng!
Điệp lãng! !
Trong nháy mắt, lhư lực trên cánh tay hắn bùng nổ. Chỉ nghe “ầm” một tiếng, kiếm phong đã điên cuồng chém ra từng vết tích.
Ngay giây tiếp theo, lực lượng hung mãnh phát sinh do đao kiếm va chạm vào nhau truyền đến, tựa như một con cự thú hung tàn trong biển cả, vừa bừng tỉnh rồi nhảy vọt lên khỏi mặt nước, lật tung toàn bộ khơi xa.
Bóng dáng nhẹ nhàng của cô gái đang ở giữa không trung, chợt cảm nhận được lực lượng khủng bố từ trên đoản đao truyền tới, trong lòng kinh hãi, muốn mượn lực để trực tiếp xoay người giữa hư không, hóa giải luồng lực lượng này, nhưng hết thảy mọi chuyện lại xảy ra quá nhanh.
Âm thanh “Răng rắc” vang lên, là tiếng xương cổ tay bị gãy.
Cô gái như tơ liễu trong gió, bị một kiếm chém gục, cả người bay ngược ra ngoài, ngã xuống ngay phía trước chiếc ghế dựa trong giáo đường, nhưng không va chạm vào nó.
Cùng lúc ấy, ba bóng dáng khác cũng vừa vặn tới gần.
“Ác mộng!”
Đột nhiên cái bóng sau lưng của một người trong số bọn họ, bắt đầu hành động. Nó hóa thành một vùng bóng tối thật lớn, nhanh chóng xông về phía Hứa Thâm, đảo mắt một cái đã đụng vào cái bóng vừa được ánh sáng tạo thành rồi kéo dài xuống ngay dưới gót chân hắn.
Trong phút chốc, trong lòng Hứa Thâm dâng lên một loại cảm giác kỳ dị.
Tựa như cơ thể hắn vừa bị một thứ gì đó bao trùm lấy, tựa như hắn đang mặc một bộ khôi giáp rất nặng vào người. Mà lúc này, bộ khôi giáp ấy lại tự có sinh mệnh của chính mình, nó có thể thao túng hắn.
Cùng thời khắc đó, đột nhiên khung cảnh bên trong giáo đường vẫn ở trước mắt Hứa Thâm kia, đã phát sinh biến hóa, lập tức vặn vẹo thay đổi.
Cảnh vật trước mắt như một tờ giấy bị vò nát.
Nhưng không chờ được đến lúc mọi thứ hoàn toàn trở nên vặn vẹo, cảnh tưởng vừa bị vò nát ấy lại nhanh chóng được trải phẳng ra.
Tựa như có một luồng lực lượng vô hình nào đó, vừa kéo căng không gian trước mặt.