Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 565 - Chương 565. Liễu Tích Xuyên Ra Tay!

Chương 565. Liễu Tích Xuyên Ra Tay! Chương 565. Liễu Tích Xuyên Ra Tay!

Giáo đường lại khôi phục trạng thái ban đầu, Hứa Thâm nhìn thấy Liễu Tích Xuyên đang đứng ở phía trước, vẻ mặt của đối phương vẫn bình tĩnh như thường, có điều… trong ánh mắt lại mang theo vẻ tiếc nuối.

Dường như cảnh tượng vặn vẹo vừa rồi chỉ là ảo giác.

Ù!

Bên tai hắn phát ra tiếng những con ong vỗ cánh dồn dập, khiến Hứa Thâm tỉnh táo lại.

“Lại vất vả cho anh rồi…” Hứa Thâm thấp giọng lẩm bẩm.

Sau lưng Hứa Thâm, con ngươi trong hốc mắt của người thanh niên vừa phóng thích cái bóng có thể thao túng hắn, đã co rút đến cực hạn, cái miệng cũng nứt ra, mở to đến cực đại, tựa như người nọ đã nhìn thấy một vật gì đó không nên nhìn thấy, cổ họng đau đớn như bị một thứ lực lượng vô hình nào đó bóp nghẹt lại, vẻ mặt kinh hãi muốn chết.

Nước bọt từ khóe miệng bị nứt của gã chảy ra, bàn tay gã gập lại, nỗ lực muốn thoát khỏi trạng thái này, nhưng vẻ mặt gã lại cho thấy, cái chết vì nghẹt thở đang từ từ đến gần.

Mà ở phía bên kia, vô số tiếng ong vỗ cánh ập tới, nhưng đột nhiên thứ âm thanh này khựng lại giữa không trung, giống như vừa va chạm vào một thứ gì đó.

Xung quanh Hứa Thâm xuất hiện thật nhiều điểm đen dày đặc, những điểm đen này dần dần lộ ra diện mạo vốn có, rõ ràng là những con ong mật rất nhỏ.

Mỗi một con ong mật đều có kim độc bén nhọn, phía trên túi mật để lộ những đường ngấn đen vàng đan xen.

Mà giờ phút này, từ trên người những con ong độc đang đập cánh giãy giụa ở giữa không trung bốn phía xung quanh Hứa Thâm kia, lại dần dần kéo ra những sợi tơ mảnh trong suốt.

Căn cứ theo những sợi tơ này, có thể nhìn thấy phương hướng bay ra của những con ong độc nọ, chính là từ trên người một thiếu niên đội mũ trùm đầu. Lúc này, vẻ mặt gã đang vô cùng kinh hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

Gã vội vàng thông qua tín hiệu nhanh chóng kêu gọi đàn ong của mình, nhưng cả đàn ong đều bị mắc trong võng sợi, khó mà thoát ra.

Hứa Thâm vẫn lẳng lặng hướng ánh mắt nhìn về phía Liễu Tích Xuyên.

Mà ca ca của Mặc Hải Minh cũng bước ra đứng bên cạnh hắn, lặng lẽ như một người thủ vệ, bàn chân gã dẫm nát cái bóng sau lưng.

Đột nhiên từ trong không khí bay tới một mùi hương kỳ lạ.

Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động, sợi khư chuyển động rất nhanh, lượng lớn sợi khư thẩm thấu từ bên trong lỗ chân lông hắn ra ngoài, rồi nhanh chóng bao trùm lên người hắn như tuyết rơi.

Sợi khư dần dần tích tụ lại, tạo thành một cái kén thật lớn.

Liễu Tích Xuyên nhìn thấy Hứa Thâm phòng hộ cẩn thận như vậy, rốt cục vẻ tiếc nuối trong mắt cũng bị thu liễm lại, gương mặt ông ấy trở nên ngưng trọng, thậm chí còn mang theo một tia tán thưởng.

“Không nghĩ tới, cậu đã phát triển đến loại trình độ này rồi…”

Liễu Tích Xuyên nhẹ giọng nói: “Khó trách khi còn ở giai đoạn đầu, cậu lại có thể hãm hại giết chết tiểu đội hình thái thứ hai ở nội thành, đến hiện tại tôi vẫn không hiểu, cậu làm thế nào mà biết được vị trí của con khư cấp B đỉnh cao kia, rồi dẫn dắt bọn họ đi qua? Là cố ý hay là không cẩn thận?”

Nói đến đây, ông ấy chợt tạm dừng một chút, rồi chậm rãi nói tiếp: “Tôi chỉ có thể suy đoán thế này, năng lực cảm giác của cậu vượt xa người bình thường. Tuy trong trong hồ sơ tư liệu của cậu có ghi chép là hệ cảm giác, có thể thấy rõ nhược điểm của đối phương, nhưng theo tôi phỏng đoán… Đây chỉ là một phần năng lực của cậu mà thôi, tựa như năng lực của một người là điều khiển tia sáng, nhưng đối phương lại nói dối, tự báo ra năng lực của mình là ẩn nấp ngụy trang.”

Hứa Thâm hiểu được ý tứ của ông ấy.

Bởi vì tia sáng có thể tạo thành khúc xạ, và chỉ cần năng lực giả điều khiển đúng lúc, bản thân đối phương sẽ rơi vào trạng thái ẩn hình.

Dù sao “Thấy” cũng là một loại phản ứng sinh ra do ánh sáng chiếu tới.

“Điều động tới bốn vị hình thái thứ hai, Liễu cục thật để mắt đến tôi.” Hứa Thâm nhẹ giọng nói.

Âm thanh của hắn xuyên qua lớp kén trùng truyền ra bên ngoài, không trực tiếp chạm vào với không khí.

Một lão giả đang đứng trong bóng tối trông thấy Hứa Thâm cẩn thận như vậy, lập tức lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Năng lực của lão là sương độc, thuộc hệ ảnh tử, có thể ám sát người khác lặng yên không một tiếng động.

Với loại sương độc không màu không mùi này, lão từng dễ dàng ám sát được khá nhiều những năng lực giả hình thái thứ hai khác, nhưng không biết tại sao, ngay trong lần đầu tiên giao chiến, Hứa Thâm đã phát hiện ra chuyện này.

Phải biết rằng, năng lực của bản thân như một con bài chưa lật, không ai biết nó là gì, đương nhiên sẽ rất khó phá giải, nhưng một khi đã ngửa bài, hết thảy mọi năng lực đều có thể tìm được cách giải quyết.

Bởi vậy, lần giao chiến đầu tiên luôn là nguy hiểm nhất.

Nếu bản thân không biết năng lực của người khác, dù thứ năng lực kia tương đối bình thường, cũng rất có khả năng sẽ bị lật thuyền trong cống ngầm.

“Đã làm việc, đương nhiên phải đảm bảo vạn vô nhất thất.” Liễu Tích Xuyên thở dài: “Nhưng không nghĩ tới, cậu vẫn vượt quá dự liệu của tôi. Thật đáng tiếc, cậu thực sự không thể cân nhắc một chút sao?”

“Là nên cân nhắc làm thế nào để giải quyết mấy người, rồi nên làm sao để nhanh chóng thông báo chuyện này cho Nghĩ Hậu, khiến cho cô ấy tới dọn dẹp hang ổ của các người ư?” Hứa Thâm nói.

Thấy Hứa Thâm không biết quý trọng cơ hội, Liễu Tích Xuyên cũng không tiếp tục nhiều lời thêm nữa, vẻ tiếc nuối trên mặt ông ấy đã thu liễm lại, trực tiếp chuyển thành lãnh khốc.

Chỉ thấy Liễu Tích Xuyên làm một động tác thoạt nhìn khá đơn giản, đó là nâng tay lên, hơi buông lỏng phần cổ áo… Ừm động tác này thoáng hiện một chút soái khí, sau đó, ông ấy đi về phía Hứa Thâm.

Theo bước chân của ông ấy đến gần, sắc mặt Hứa Thâm nhanh chóng biến đổi.

Hắn nhìn thấy những sợi tơ của mình vốn đang lan tràn dưới chân Liễu Tích Xuyên, bỗng lại trở nên vô lực.

Nói chính xác hơn, giờ phút này, những sợi khư ban đầu đã được cô đọng đến cực hạn của hắn, bỗng trở nên vô cùng nhỏ bé.

Tình huống này cũng tương đương với ý chí được hắn ngưng tụ để điều khiển bên trong sợi khư cũng bị nhược hóa đi, không thể tiếp tục thao túng được nữa.

Bình Luận (0)
Comment