Cô gái nhìn thấy dáng vẻ như chó nhà có tang lại bảo thủ, cố chấp của gã, lập tức kinh ngạc hỏi: “Anh nói gì cơ?”
Chàng trai không tiếp tục để ý tới cô gái nữa, lại hướng ánh mắt chăm chú nhìn theo bóng dáng của đám người kia, hệt như những người khác trên đường.
“Hôm nay là ngày gì vậy? Tại sao cả sáu vị hồng y giáo chủ lại cùng nhau tụ tập rồi?”
“Đây là tiết tấu muốn lật trời sao?”
“Người thanh niên đi phía trước nhóm giáo chủ là ai vậy?”
…
Bên trong nhà thờ lớn.
Các nhân viên có chức vụ đều nhận được tin tức, còn các tín đồ giáo hội vẫn còn ở lại trong giáo đường đều nhận được thông báo điều về, khiến cho ngay trong thời khắc này, đại sảnh tín ngưỡng có diện tích vô cùng rộng lớn bên trong giáo đường đều trở nên trống rỗng.
Dãy ghế cầu nguyện sáng bóng như gương được kéo dài tít tắp tới tận nơi xa, hàng cột đá, và vách tường bốn phía giáo đường đều được điêu khắc tỉ mỉ, nơi chốn đều lộ ra bầu không khí trang trọng và nghiêm túc.
Có hai pho tượng Thần thị đang đứng sừng sững ngay tại vị trí trung tâm của lễ đường. Bọn họ là người hầu của nữ thần Hắc Dạ, Ti Nhuy Áo (ao) và Y Ngả.
Tạo hình của hai người này là một nam một nữ, phân biệt quản lý sinh sản và trinh tiết.
Lúc này, Hứa Thâm đang ngồi trên chiếc ghế truyền giáo ở ngay giữa giáo đường, lặng lẽ chờ đợi.
Từ bốn phương tám hướng truyền đến những tiếng “Lạch cạch” thanh thúy, đây là âm thanh của giày da đạp xuống mặt đất.
Và chỉ trong nháy mắt, toàn bộ giáo đường vốn trống trải đã trở nên đông đúc.
Hiển nhiên, ngay khi nhận được tin tức của 5 vị hồng y giáo chủ, toàn bộ những thành viên nòng cốt của giáo hội Hắc Quang đã đi suốt đêm trở về nơi này.
Còn những nhân viên cơ sở kia, bọn họ còn chưa đủ tư cách để tham dự vào những trường hợp trọng đại như thế này.
Người đứng gần Hứa Thâm nhất chính là 5 vị hồng y giáo chủ.
Sau đó là nhóm đại ti tế và linh mục dẫn đầu các đội ngũ tu sĩ.
Giáo chức của giáo hội Hắc Quang được phân chia thành năm tầng.
Người có địa vị cao nhất là Giáo hoàng, còn được gọi là thánh phụ.
Tiếp theo là giáo chủ, cũng có thể gọi những vị giáo chủ này bằng danh hiệu của bọn họ, hoặc gọi chung là hồng y giáo chủ.
Tiếp đến là đại ti tế.
Hồng y giáo chủ đều được chọn lựa từ trong nhóm đại ti tế.
Đại ti tế đều là trảm khư giả đạt tới điểm cực hạn của giai đoạn đầu, lại vô cùng trung thành và tận tâm với giáo hội.
Đứng sau đại ti tế là linh mục, bọn họ đều có chiến lực gần đạt tới điểm cực hạn của giai đoạn đầu.
Xuống chút nữa là tu sĩ trưởng, tổng viện tu sĩ, vân vân...
Ở tầng dưới cùng, chính là các tín đồ cơ sở và tu sĩ giáo hội.
Giờ phút này, trong số những cốt cán đang đi vào bên trong giáo đường, thành viên có chức vụ thấp nhất cũng đạt đến cấp bậc tu sĩ trưởng. Bọn họ đều mặc áo bào tu sĩ thống nhất của giáo hội Hắc Quang, trong nhóm người này cũng có nữ tu sĩ trưởng.
Một số nữ tu sĩ trưởng quản lý các viện nữ tu thuộc các hương trấn phụ cận khu Hắc Quang. Dù địa vị của bọn họ không quá nổi bật khi đặt bản thân vào một nơi trang trọng như thế này, nhưng ở một số hương trấn khác, bọn họ chính là tồn tại tương đương với thổ hoàng đế, quyền lực cực lớn, ngay cả trưởng trấn cũng phải nể mặt vài phần.
Ngay tại lúc này, rất nhiều nhân vật cốt cán đều mang sắc mặt nghi ngờ nhìn khuôn mặt xa lạ đang ngồi trên ghế truyền giáo đằng kia.
Đúng là vừa nãy, bọn họ có nhận được tin tức, thông báo rằng chức vị Giáo hoàng có thay đổi, chẳng lẽ Giáo hoàng đã truyền thừa cho người thanh niên trước mắt này?
Dù đám nhân vật cốt cán này đều nổi lên nghi ngờ, nhưng nhìn thấy năm vị giáo chủ đều nghiêm trang đứng phía trước, bọn họ cũng không dám nói gì.
Hứa Thâm lặng lẽ đánh giá đám nhân vật cốt cán thuộc các bộ.
Giáo hội Hắc Quang được chia chủ yếu thành sáu bộ, gồm có bộ chủ giáo, bộ thần chức, bộ lễ nghi thánh sự, bộ tu hội, bộ truyền bá thánh âm và bộ bí thư.
Trong số đó, bộ bí thư có ít nhân viên nhất, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là truyền đạt ý chỉ của Giáo hoàng, cũng là bộ phận gần với Giáo hoàng nhất, chiến lực yếu nhất, nhưng địa vị đặc thù nhất.
Tiếp theo, sáu bộ lấy bộ chủ giáo cầm đầu, cũng là bộ có chiến lực mạnh nhất, do Tiết Môi quản lý, đảm nhiệm chức vị bộ trưởng, ngay cả giáo chủ của các bộ phận khác, cũng bị hạn chế dưới quyền của Tiết Môi.
Bởi vậy, sau lưng Tiết Môi còn có một danh xưng khác.
Đại giáo chủ!
Dù gã cũng là hồng y giáo chủ như những người khác, nhưng địa vị lại cao hơn một chút.
Bốn bộ còn lại, mỗi bộ đều do một vị giáo chủ quản lý.
Như bộ thần chức là do lão Đỗ quản lý.
Bộ tu hội phụ trách quản lý các tu viện lớn, viện nữ tu, do Mộng giáo chủ quản lý.
Ánh mắt Hứa Thâm lần lượt đảo qua từng khu vực, các nhân viên thuộc sáu bộ đều đứng thẳng tại vị trí dành riêng cho mình, khiến người khác có thể phân biệt rõ ràng từng bộ. Hồi lâu sau, ánh mắt hắn khẽ động, nói: “Bộ truyền bá thánh âm đâu?”
Đỗ Minh quay đầu nhìn thoáng qua khu vực còn trống ở sau lưng mình, ánh mắt lão thoáng lóe lên một chút, rồi thấp giọng cung kính nói: “Thưa Giáo hoàng, chúng ta đã thông báo tới bọn họ, có lẽ bọn họ tập kết hơi chậm...”
Ông chủ quán rượu tên là Thạch Lôi, vừa nghe thấy lời của lão Đỗ, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói: “Xem ra ‘Thông báo’ không đến đúng chỗ rồi.”
Hứa Thâm nhẹ nhàng gõ ngón tay lên ghế, nhẹ giọng nói: “Tôi cần phải biết rõ tình huống bên kia.”
“Nếu không, để tôi tự mình đi nhìn xem một chút?” Thanh niên Mộng giáo chủ lộ ra dáng vẻ thật cẩn thận, xin chỉ thị của Hứa Thâm.
So với những người khác, gã là người kính sợ Hứa Thâm nhất, suy cho cùng, gã cũng là người được tận mắt nhìn thấy căn phòng nhỏ kia...
Hứa Thâm khẽ gật đầu, xem như đáp ứng.
Mộng giáo chủ thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi ngay lập tức, bóng dáng gã nhoáng lên một cái, đã trốn vào trong Khư giới, biến mất trước mắt mọi người.
Đối với trảm khư giả hình thái thứ hai, loại năng lực xuyên qua này quá mức bình thường, bọn họ đã tập mãi thành quen rồi, nhưng trong mắt đám giáo chúng cốt cán bên dưới, nó lại là một loại năng lực siêu phàm chỉ thuộc về hình thái thứ hai.
Làm con người ta khao khát, cũng khiến con người ta muốn nịnh nọt.
(Lời dg: T cũng không biết tác có viết sai chính tả hay không nhưng t không tìm được thông tin của hai cái tên Thần Thị ấy, cả nữ thần Hắc Dạ cũng có rất nhiều vị Thần có chung cái tên như vậy, nhưng không thấy nhắc tới hai vị Thần thị của họ nên t không trích dẫn. Có lẽ đây là cái tên do tác tự nghĩ ra.)