Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 580 - Chương 580. Vạn Chúng Chú Mục!

Chương 580. Vạn Chúng Chú Mục! Chương 580. Vạn Chúng Chú Mục!

Hứa Thâm lặng lẽ quan sát không gian giáo đường yên tĩnh xung quanh, hắn có thể nghe thấy không ít những tiếng hít thở đang bị đám giáo chúng cốt cán cố hết sức kiềm chế lại.

Hiển nhiên, loại không khí im lặng này đã mang đến áp lực cho không ít người.

Vẻ mặt hắn vẫn rất tự nhiên, mang theo vài phần thong dong bình tĩnh.

Sau đó, hắn chậm rãi đứng dậy.

Giờ khắc này, Hứa Thâm cảm nhận được vô số ánh mắt đang ngưng tụ ở trên người hắn.

Cái gì gọi là vạn chúng chú mục?

Chính là tất cả ánh mắt của toàn bộ đám người xung quanh, đều nhìn chăm chú vào mình.

Giờ khắc này, tựa như toàn bộ những chi tiết của bản thân, bao gồm cả hơi thở, đều được phóng đại lên gấp mấy lần, giống như hết thảy những khiếm khuyết của bản thân đều bị phơi bày ra trước công chúng, và người có tâm lý kém, sẽ cảm thấy vô cùng lo lắng, bất an.

Nhưng vẻ mặt của Hứa Thâm vẫn ung dung như cũ.

Ngay cả khi hắn hắt hơi trước mặt mọi người, hắn cũng sẽ mang theo thần thái tự nhiên, sẽ không cảm thấy khẩn trương và quẫn bách.

Cường giả lấy bản thân để đạt được địa vị cao quý.

Có nghĩa là mỗi một lời nói, mỗi một hành động của bản thân, đều là cường quyền, là tuyệt đối.

Không thể nghi ngờ.

Kể cả sai lầm.

Đó chính là... Uy nghiêm!

“Bởi vì thân thể của Liễu Hoàng tiền nhiệm không được khỏe, nên ngài đã truyền ngôi lại cho ta. Và từ hôm nay trở đi, ta chính là Giáo hoàng mới, cũng chính là... Vương mà các vị cam nguyện trung thành và tín ngưỡng!” Ánh mắt Hứa Thâm rất trầm tĩnh, hắn cất lên âm điệu không nhanh không chậm, từng chữ từng chữ truyền ra.

Cùng lúc với lời nói được phát ra, ánh mắt của hắn cũng chậm rãi lưu chuyển đến khuôn mặt của mỗi người đang có mặt tại giáo đường.

Thanh niên nọ đứng trước ánh mắt của vạn người, vẫn giữ nguyên ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, mang theo khí thế bễ nghễ, không cho phép khinh nhờn.

Giờ khắc này, sắc mặt đám nhân vật cốt cán đang có mặt tại nơi này đều biến sắc, có người tức giận, cũng có người kinh sợ.

Dù bọn họ đã nghe được tin tức này từ trước đó, nhưng suy cho cùng, tin tức vẫn chưa được chứng thực, không thể nào rung động bằng cảm giác đứng tại nơi này, được mắt thấy, tai nghe toàn bộ sự kiện trọng đại ấy.

Trong phút chốc, không ít người đều hướng ánh mắt nhìn về phía bốn vị hồng y giáo chủ đang đứng ngay trước mặt mình. Nhưng những gì bọn họ nhìn thấy là bốn bóng người không hề động đậy, tựa như nhóm hồng y giáo chủ đều … không có ý kiến gì đối với việc này!

Ngay tức khắc, không ít người đều hiểu, đại cục đã định, giáo hội Hắc Quang của bọn họ vừa biến thiên!

“Các vị, có ý kiến gì không?” Giọng nói thản nhiên, tựa như không chút để ý của Hứa Thâm lại vang lên, nhẹ nhàng chậm rãi mà lạnh nhạt.

Theo sau đó là ánh mắt của hắn từ từ lướt qua khuôn mặt của từng người bên dưới.

Bảy chữ nhẹ nhàng, ung dung vang lên, khiến cho bầu không khí bên trong giáo đường càng thêm yên tĩnh, tựa như hết thảy mọi thứ đã rơi vào tĩnh mịch.

“Không có ý kiến!” Một thoáng tạm dừng ngắn ngủi, Đỗ Minh là người biết nắm bắt thời thế nhất, lập tức dẫn đầu, quỳ xuống hành lễ, tỏ thái độ: “Tôi nguyện thủ vệ đêm dài, thề sống chết đi theo Giáo hoàng bệ hạ, bảo vệ vinh quang của thần giáo!”

Bên cạnh lão, ông chủ quán rượu với thân hình cao to như con gấu cũng quỳ sụp xuống, một tay che ngực, thành kính cúi đầu: “Tôi nguyện thủ vệ đêm dài, thề sống chết đi theo Giáo hoàng bệ hạ, bảo vệ vinh quang của thần giáo!”

Ngay sau đó là thiếu niên ong độc, cũng là giáo chủ Phong Vương, đang đứng bên cạnh gã. Thiếu niên này cũng nhanh chóng quỳ một gối xuống hành lễ.

Sau đó, phần đông ánh mắt đều dừng lại trên người Tiết Môi.

Dưới từng ánh mắt nhìn chẳm chằm vào mình, Tiết Môi cũng quỳ một gối xuống.

“Tôi nguyện thủ vệ đêm dài, thề sống chết đi theo Giáo hoàng bệ hạ, bảo vệ vinh quang của thần giáo!”

Sau khi Tiết Môi quỳ xuống, toàn bộ những thành viên cốt cán trung tầng thuộc bộ chủ giáo đứng sau lưng gã, đều quỳ xuống.

Chỉ trong phút chốc, âm thanh tuyên thệ thành kính vang vọng khắp giáo đường, vang vọng giữa đêm dài.

Nhóm thành viên cốt cán thuộc các bộ khác cũng chỉ có thể lần lượt quỳ xuống.

Đưa mắt nhìn lại, giờ phút này, bên trong giáo đường chỉ có một mình Hứa Thâm còn đứng thẳng.

Hứa Thâm nhìn quanh bốn phía.

Quả nhiên sau khi hắn thu phục được mấy vị giáo chủ, lại dùng thế sét đánh, lập tức đi tới trấn áp giáo hội Hắc Quang, hết thảy đều diễn ra vô cùng thuận lợi, gần như hắn không phải hao phí một chút khí lực nào.

Thật giống như đây chính là một phần đại lễ được Liễu Tích Xuyên tỉ mỉ đưa tặng cho hắn.

“Giáo hoàng kế nhiệm là chuyện lớn, có phải nên chờ bộ truyền bá thánh âm tới rồi nói sau hay không?” Bỗng nhiên, một giọng nói già nua truyền đến từ trong đám người.

Hứa Thâm nhìn lại, người vừa nói chuyện chính là một lão giả thuộc bộ thần chức.

Lão giả này vừa trực tiếp đứng lên từ trong đám người đang quỳ rạp bên cạnh, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hứa Thâm, sau đó, lão vừa nói chuyện, vừa chuyển ánh mắt nhìn về phía giáo chủ bộ thần chức Đỗ Minh.

Ánh mắt Hứa Thâm lướt qua lão giả nọ, nhìn thấy Mộng giáo chủ vừa quay về từ trong Khư giới.

“Đám người phó bộ trưởng bộ truyền bá thánh âm không muốn tới...” Mộng giáo chủ vừa hiện thân, đã nhìn thấy tình cảnh tại hiện trường, lập tức hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Gã trực tiếp cúi đầu nói với Hứa Thâm.

Lời nói uyển chuyển, không nêu rõ ràng, nhưng không ít người đã ngửi ra ý tứ bên trong lời nói.

“Vậy chúng ta qua đó.” Hứa Thâm bình tĩnh nói.

Sắc mặt Mộng giáo chủ khẽ biến, gã lui sang một bên, không nhiều lời thêm nữa.

Thạch Lôi đứng dậy, thấp giọng nói: “Giáo hoàng, lúc trước, bộ truyền bá thánh âm vẫn nằm dưới quyền quản lý của Lê Phân. Nay cô ấy đã xảy ra chuyện, khó tránh khỏi giáo chúng sẽ có chút oán hận...”

“Không sao.” Hứa Thâm nhìn ra ý tứ muốn cầu tình của gã. Hắn nhẹ xua tay, rồi chầm chậm bước xuống bậc thang, men theo lối nhỏ giữa các băng ghế cầu nguyện trong giáo đường, đi ra bên ngoài.

Khi tới trước mặt lão giả vừa đứng lên đặt câu hỏi lúc trước, hắn nghiêng đầu nhìn đối phương một cái. Sắc mặt lão giả khẽ biến, vội vàng lộ ra nụ cười rồi cung kính cúi đầu.

Hứa Thâm thu hồi ánh mắt, đi thẳng về phía trước.

Bùm.

Bóng dáng lão giả nọ loạng choạng một cái, rồi ngã xuống sau lưng hắn.

Mi tâm xuất hiện một điểm màu hồng, máu tươi chầm chậm chảy ra, như bị kim đâm.

Nhưng kì thực, kết cấu sọ bên trong đã bị phá vỡ.

Bình Luận (0)
Comment