Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 581 - Chương 581. Không Muốn Chết Thì Mau Quỳ Xuống!

Chương 581. Không Muốn Chết Thì Mau Quỳ Xuống! Chương 581. Không Muốn Chết Thì Mau Quỳ Xuống!

“Quản lý nhân viên thuộc các bộ của mấy người cho tốt vào, loại tình huống như vậy, đừng để tôi phải nhìn thấy một lần nữa.” Giọng nói của Hứa Thâm vang vọng khắp không gian bên trong giáo đường.

Sắc mặt đám người Đỗ Minh khẽ biến. Tất cả đều câm như hến, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.

Bọn họ đã được chứng kiến lực lượng của Hứa Thâm, trong lòng cũng biết bản thân không thể phản kháng lại hắn, mà hiện giờ sau khi tiếp tục được chứng kiến loại lòng dạ sắt đá, sát phạt quyết đoán, tàn nhẫn hơn Liễu Tích Xuyên trước kia rất nhiều của thanh niên này, trong lòng càng không có một chút ý niệm phản kháng nào.

Đáy mắt người nào cũng tràn ngập lo lắng, lo lắng về viễn cảnh trong tương lai của chính bản thân mình. Nhưng lo lắng thì lo lắng, trước mắt, những người này vẫn phải vội vàng nhận lệnh, sau đó đi theo bước chân của Hứa Thâm.

Về phần đám giáo chúng cốt cán còn lại? Đương nhiên bọn họ cũng vội vàng đi theo giáo chủ của mình.

Còn thi thể lão nhân vừa ngã xuống kia? Thi thoảng cũng có một vài ánh mắt, mang theo vài phần thương hại và tiếc nuối, lướt qua thi thể lão, nhưng chỉ có vậy, không hơn.

Rất nhanh, mọi người đã đi tới bộ truyền bá thánh âm.

Chỗ này cách nhà thờ lớn không xa. Khi đám người bọn họ trùng trùng điệp điệp tới nơi, đã thấy tất cả những thành viên thuộc bộ truyền bá thánh âm đều đang có mặt tại tòa kiến trúc này, và có vẻ như ai nấy đều được võ trang hạng nặng từ trước.

Hiển nhiên, trong lúc nhóm người Hứa Thâm từ giáo đường tới đây, bọn họ ở bên này đã nhận được tin tình báo từ đám cơ sở ngầm, hiểu được tình huống.

Cũng bởi không kịp trốn đi, mới có ý định phản kháng.

“Đừng phá hủy một tòa kiến trúc đẹp đẽ như vậy.” Hứa Thâm nhẹ giọng nói, sau đó hắn lập tức trốn vào trong Khư giới.

Đám người lão Đỗ cũng vẫy vẫy tay, rồi biến mất trong Khư giới.

Trong nhóm thành viên cốt cán lập tức có người mang tới trang bị phá khư, mở Khư giới ra, để cho đám giáo chúng giai đoạn đầu có thể thông qua đó, cùng tiến vào Khư giới.

Mà tại Khư giới, bên trong những vách tường của nơi này cũng có không ít cột sắt được cấu tạo bằng Khư Thạch, ngăn cản mọi người xâm nhập.

“Những kẻ phản đồ này, các người dám phản bội Giáo hoàng, cấu kết với người ngoài hãm hại Giáo hoàng!” Hơn trăm người đang co cụm bên trong tòa kiến trúc nọ, đều có chút khẩn trương nhìn thấy đám người Hứa Thâm bước vào Khư giới. Một người trung niên cầm đầu phẫn nộ nói.

“Đây là Giáo hoàng tiền nhiệm truyền thừa, một mình anh tập kết giáo chúng muốn mưu phản, mới đáng tội chết!” Hứa Thâm đứng bên ngoài cột sắt Khư Thạch sừng sững trong kiến trúc, không có ý định mạnh mẽ phá hư chúng, chỉ bình tĩnh nói: “Các người đừng để anh ta mê hoặc, mau buông binh khí xuống, quỳ gối thành kính cầu nguyện, thỉnh cầu nữ thần Hắc Dạ tha thứ cho tội nghiệt của bản thân, bổn tọa có thể tha cho một mạng, nhưng những kẻ phản loạn có vũ trang, toàn bộ đều phải chém!”

Hơn trăm người bên trong vừa nghe xong lời Hứa Thâm nói, đều vội vàng đưa mắt nhìn nhau.

Sau đó, cả đám bọn họ lại cùng hướng ánh mắt nhìn về phía 5 vị giáo chủ đang đứng ngay sau lưng Hứa Thâm, cùng một nhóm thành viên cốt cán của giáo hội mênh mông cuồn cuộn không ngừng tràn tới, ai nấy đều có chút co đầu rụt cổ.

“Buông binh khí xuống, thành kính cầu nguyện, rửa sạch tội nghiệt!” Đỗ Minh đứng ra giận dữ quát: “Nếu không giết không tha!”

“Không muốn chết thì mau quỳ xuống!” Lời của Thạch Lôi càng thêm gọn gàng dứt khoát.

Dưới sự áp lực của hai vị hồng y giáo chủ, một vài giáo chúng cốt cán lập tức rơi vào run rẩy, do dự, rốt cuộc vẫn chậm rãi thu hồi binh khí trong tay, khôn còn phản kháng nữa.

Lại nói, uy vọng của hồng y giáo chủ trong giáo cực cao, dù là các giáo chủ thuộc thánh bộ khác, cũng đủ làm đám giáo chúng cốt cán trung hạ tầng của các bộ phải sợ hãi.

Hơn nữa, những bóng dáng mênh mông, đông đảo đang vây quanh bên ngoài kiến trúc Khư Thạch, cũng khiến cả đám người bên trong cảm nhận được nỗi tuyệt vọng đang không ngừng nghiền áp xuống.

"Khốn nạn, làm sao chúng ta có thể phản bội lại chính tín ngưỡng của mình?" Người trung niên kia chứng kiến sĩ khí bên mình suy giảm, có người bắt đầu dao động tín niệm, lòng tin, lập tức nổi giận, gầm lên nói: "Đừng quên, sau lưng chúng ta còn có nữ thần Hắc Dạ đang chăm chú nhìn vào!"

“Sự hèn nhát của mấy người chính là khinh nhờn đối với nữ thần!” Một nhóm thân tín ở bên cạnh người trung niên nọ, cũng xúc động phẫn nộ rống lên.

Vừa nghe nói như vậy, những người lúc trước còn có chút do dự, lập tức khựng lại, sững sờ hồi lâu, ánh mắt lại chậm rãi trở nên kiên định.

Hàng đống giáo điều và câu chuyện tín ngưỡng trong giáo hội vừa nhanh chóng lướt qua trong đầu bọn họ.

‘Tất cả đau khổ đều là thử thách, đều là khảo nghiệm của Thần dành cho tất cả mọi người!’

Đúng vậy, trước mắt chính là thời khắc kiểm nghiệm sự thành kính đối với tín ngưỡng trong lòng ta!

Dù thể xác này chết đi, tín ngưỡng vẫn luôn bất diệt!

Trong phút chốc, những người lúc trước do dự lại lần nữa nắm chặt binh khí trong tay.

"Nữ thần sẽ không quan tâm đến những kẻ phản bội tín ngưỡng của thần như các người..." Mộng giáo chủ bước ra, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn đám người trước mặt, năng lực ác mộng bao trùm ra ngoài.

Gã không dám phóng thích kỹ năng ăn mòn tinh thần phạm vi lớn với những người trước mặt, dù bọn họ chỉ là trảm khư giả giai đoạn đầu, nhưng cùng một lúc xâm nhập vào thế giới của hơn trăm người, sẽ mang tới gánh nặng tinh thần cực kỳ lớn, gã không thể thừa nhận nổi.

Vì vậy, gã lựa chọn chế tạo ra một phần hình chiếu mộng cảnh.

Đây là một loại hình thức quấy nhiễu ý thức tinh vi.

Ngay khi năng lực nọ được kích hoạt, cả đám người ở bên trong kiến trúc lập tức nhìn thấy, một mảnh hắc ám phía sau lưng năm vị hồng y giáo chủ trước mặt, trực tiếp sôi trào lên như sương mù.

Tiếp đó, từ bên trong màn sương mù đen kịt này, chậm rãi kéo dài thành một con đường.

Nữ thần Hắc Dạ cao cao tại thượng chậm rãi hiện thân. Ngài chỉ là một bóng dáng mơ hồ, nhưng loại khí thế bễ nghễ thiên hạ, từ trên cao nhìn xuống chúng sinh hèn mọn này, lại mang tới cho người ta một loại cảm giác vô cùng quen thuộc và thân thiết.

Đó là nữ thần.

Bình Luận (0)
Comment