Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 624 - Chương 624. Ai Biết Gã Có Vẩy Nước Hay Không?

Chương 624. Ai Biết Gã Có Vẩy Nước Hay Không? Chương 624. Ai Biết Gã Có Vẩy Nước Hay Không?

Nhưng Hứa Thâm vẫn có thể miễn cưỡng nhìn thấy vị trí của dây thịt đang vặn vẹo trong lòng đất.

Và phần lộ ra trên mặt đất, chỉ vẻn vẹn là một bộ phận của dây thịt mà thôi.

Dây thịt bị vây giữa Khư giới trong lòng đất, thậm chí là tầng sâu trong Khư giới, bởi vậy những người khác mới không nhìn thấy nó tập kích.

Hứa Thâm càng nhìn càng kinh hãi, chỉ vẻn vẹn một bộ phận có thể nhìn thấy của dây thịt, đã dài hơn mười mét, thế thì bản thể của nó bộ dạng gì? Và lớn tới bao nhiêu?

Hay… đây chính là bản thể của nó?

"Mấy người ở đây làm cái gì?" Trong khi mấy người bọn họ đang quan sát, đột nhiên một bóng người xuất hiện từ sau lưng, chính là Tiễn Khánh đã rời đi trước đó.

Gã nhìn thấy ba người trở lại biên giới tiểu trấn, cũng thoáng sửng sốt một chút, rồi tựa như nghĩ đến cái gì, sắc mặt gã lập tức thay đổi.

Hứa Thâm liếc mắt nhìn gã một cái, rồi không thèm để ý tới nữa.

Lâm Hiểu vốn không có cảm tình với phiên đội 2, lập tức hừ lạnh nói: "Vừa có con cấp A thứ hai tập kích chúng tôi. Có vẻ như trong đội của mấy người có thành viên thương vong. Phiên đội sáu chúng tôi quá yếu, không dám ở lại cản trở biên đội số hai các người."

"Cái gì? !" Sắc mặt Tiễn Khánh lập tức chuyển thành khó coi. Gã hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Hiểu một cái, nhưng không thèm quan tâm đáp trả lại câu nói châm chọc, khiêu khích của đối phương, đã nhanh chóng cầm theo mấy khẩu súng bắn tỉa, rồi vội vàng chạy về phía trước.

"Ngược lại… người này rất trung tâm." Lâu Hải Âm nhìn theo bóng dáng gã rời đi, chợt nói.

"Chắc là hắn sợ bị đội trưởng trách tội." Lâm Hiểu khinh thường nói.

Lâu Hải Âm suy nghĩ một chút, cũng không phản bác.

Lúc này, ba người bọn họ đang đứng ở ngoài rìa chiến trường, quan sát từ xa.

Phiên đội hai bị dây leo thịt tập kích, đều chia nhau ra tán loạn chạy trối chết, sau đó tập hợp lại bên ngoài tiểu trấn.

Rất nhanh đã có người lao ra khỏi chiến trường, nhìn thấy ba người Hứa Thâm đang đứng chờ ở đây, trong lòng ôm một bụng lửa giận mà không có chỗ phát tiết, lập tức đi tới chỗ ba người.

"Mấy tên phiên đội sáu khốn khiếp các người, ai cho các người chạy ra đây? Mọi người đều đang chiến đấu, mà mấy người lại chạy đến đây tránh nạn hả? !"

Ba người đưa mắt nhìn đối phương, Lâm Hiểu tức giận nói: "Không phải anh cũng trốn ra đây sao? Có bản lĩnh thì anh xông lên đi!"

"Mày thái độ gì đấy, dám tranh luận với tao? Nếu bọn tao không đến cứu, bọn mày đã sớm chết rồi!" Người này giận tím mặt nói.

"Buồn cười, chờ mấy người chậm rì rì đuổi tới, chúng tôi đều đã chạy thoát ra đây rồi, các người có bản lĩnh thì vào đó mà cứu đội trưởng của chúng tôi ra đi!" Lâm Hiểu mỉa mai đáp lại.

Bọn họ có muốn cứu cũng không cứu được đội trưởng... Tuy Lâu Hải Âm tỏ vẻ rất thống khoái trước câu phản bác của Lâm Hiểu, nhưng trong lòng lại oán thầm một câu.

"Là đội trưởng của chúng mày vô năng, dựa vào cái gì lại muốn bọn tao đi cứu? Bọn tao có thể cứu mấy người chúng mày đã tốt lắm rồi." Đối phương phẫn nộ nói: "Còn không biết báo đáp ân tình. Đúng là ba tên khốn nạn!"

"Anh có ân gì với chúng tôi thế?" Lâu Hải Âm thấy mình bị mắng, cũng xen vào nói.

"Hừ, chờ đến khi trở về, xem chúng mày có quả ngon mà ăn hay không." Có vẻ như đối phương đã nhận ra một cái miệng nói không lại ba cái miệng, mà có một mình gã càng đánh không lại ba người đối phương, cũng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng.

Không lâu sau, đằng trước lại có một người chạy ra. Có vẻ như người nọ nhìn thấy mấy người bên này nên lập tức chạy tới.

Cách tay đối phương gấp khúc, giống như bị dây thịt quật phải mà gãy rồi.

Người vừa chạy ra trước đó thấy vậy, lập tức tiến lên giúp đối phương băng bó, đồng thời cũng thấp giọng nói xấu mấy người Hứa Thâm.

Người nọ vừa được băng bó xong, phía trước lại có một người chạy ra, chính là Tiễn Khánh vừa nãy mới ôm súng bắn tỉa chạy vào bên trong.

Hứa Thâm nhàn nhạt nhìn đối phương, chỉ có hắn thấy được, tên Tiễn Khánh này căn bản không xông vào bên trong, chỉ dừng lại ở một nơi cách bọn họ khá xa, và đương nhiên cũng cách nơi chiến đấu bên trong một đoạn không ngắn. Sau đó, gã ôm lấy mấy khẩu súng bắn tỉa, một mực chờ ở bên đó, căn bản không định vào trong trợ giúp.

Tựa như gã biết rõ, trong hoàn cảnh này, không ai có đủ tâm tư mà đi chú ý tới mình, đương nhiên, ai biết gã có vẩy nước hay không?

(Vẩy nước: nguyên văn 划水: hành vi không xuất lực, không cống hiến trong hoạt động tập thể, nhàn nhã trong lúc làm việc)

Hiện giờ, gã lại lật đà lật đật chạy ra, cố ép bản thân thành dáng vẻ đầu đầy mồ hôi.

"Tiễn Khánh!" Hai người kia nhìn thấy Tiễn Khánh lao ra từ trong tiểu trấn, vội vàng hỏi: "Cậu có nhìn thấy mấy người đội trưởng không?"

"Tôi, tôi không tìm được." Tiễn Khánh chạy đến trước mặt hai người, há miệng thở hổn hển, cũng tiện tay vứt mấy khẩu súng bắn tỉa xuống đất, nói: "Mệt chết tôi rồi, mấy món đồ chơi này nặng thật, mọi người đều bị phân tán sao?"

"Đội trưởng để cho chúng tôi phân tán, sau đó tập hợp lại bên ngoài tiểu trấn." Người ra trước nói.

Tiễn Khánh thân thiết hỏi: "Có ai bị thương không?"

"Lão Phương đã chết." Thanh niên có cánh tay bị thương, lộ ra vẻ mặt đau xót nói.

Tiễn Khánh ngẩn ra, có chút khiếp sợ, ánh mắt chợt trở nên âm trầm, hai tay nắm chặt lại: "Súc sinh chết tiệt."

"Hỏi xem vị trí của bọn họ đi." Người trước đè tai nghe, thử gọi vài tiếng, nhưng không ai đáp lại.

Không lâu sau, giọng nói của đội trưởng vang lên, hai bên nói chuyện với nhau vài câu.

Mấy phút đồng hồ tiếp theo, Tịch Trường Lâm chạy tới.

Sau khi gã xuất hiện, lại có hai người khác cũng lần lượt chạy ra, tổng cộng là 6 người, trừ một người đã chết, vẫn còn một người không thể chạy ra được.

Tịch Trường Lâm dùng tai nghe gọi vài tiếng, nhưng hồi lâu sau vẫn không có hồi âm, khả năng cao là lành ít dữ nhiều rồi.

"Đáng chết, thứ này quá âm hiểm, nó lại mai phục ngay bên cạnh chúng ta." Có người lộ ra vẻ mặt tức giận, vốn muốn nói “Chết tiệt, món đồ chơi này không đi tập kích Nghĩ Hậu, lại chạy tới đánh lén chúng ta” Nhưng nghĩ lại mới thấy loại lời nói này quá mức bất kính, dễ dàng làm câu chuyện đi lạc đề, gã vội vàng sửa lại.

"Uy, mấy người mạng lớn nha, vậy mà không bị làm sao!" Tiễn Khánh nhìn về phía mấy người Hứa Thâm, ánh mắt không có ý tốt.

Bình Luận (0)
Comment