Những người khác cũng nhìn sang. Bọn họ vừa có đội viên thương vong, giờ lại thấy ba người Hứa Thâm đều hoàn hảo không tổn hao gì, trong lòng lập tức có chút khó chịu.
"Các người muốn làm gì? Vừa rồi khi con quái vật kia tập kích, chúng tôi có lòng tốt nhắc nhở, các người không cảm kích thì thôi còn quay sang trách chúng tôi?" Lâm Hiểu vội vàng nói, thân thể trở nên căng thẳng, gã dứt khoát đứng ra chắn ở trước mặt Hứa Thâm và Lâu Hải Âm.
Trong nhận thức của gã, Hứa Thâm và Lâu Hải Âm đều là hệ cảm giác, nếu như đối phương đánh lén, coi như thân thể của gã cứng cỏi hơn hai người ấy, vẫn có thể chống đỡ được một chút.
"Cậu ta chỉ kêu lên một tiếng mà gọi là nhắc nhở hả?" Người có cánh tay bị thương lập tức giận dữ nhìn Hứa Thâm, nếu Hứa Thâm nói thêm một câu nữa, khẳng định là gã sẽ cảnh giác, nhưng Hứa Thâm chỉ đột nhiên phát ra một tiếng, không chút dấu hiệu, ai biết phải trốn như thế nào?
"Anh!" Lâm Hiểu cũng phẫn nộ nhìn đối phương, làm sao lại có người vô sỉ như thế?
"So sánh với chuyện ở đây oán trách tôi, vì sao các người không hỏi xem vừa nãy vị đội viên này của nhóm các người đã làm cái gì đi?" Hứa Thâm mở miệng nói, sắc mặt hắn rất bình tĩnh, không có một chút phẫn nộ nào khi bị oan ức.
Tiễn Khánh thấy Hứa Thâm chỉ vào mình, rõ ràng hơi ngơ ngác một chút, nhưng ngay sau đó, gã cả giận nói: "Tôi nhận lệnh đi lấy súng bắn tỉa, cậu còn kéo chuyện này lên người tôi?"
"Thì sau khi anh lấy được súng bắn tỉa rồi, tiếp theo ra sao?" Hứa Thâm nhàn nhạt nói: "Vừa nãy, anh dừng lại bên chỗ chúng ta chừng bốn, năm phút đồng hồ, giả vờ cãi cọ với chúng ta, cố ý kéo dài thời gian, tới cuối cùng thật sự không thể nói được gì nữa mới vọt vào trong, sau đó tiếp tục trốn tránh ở biên giới tiểu trấn, không dám xâm nhập vào trong. Nhưng anh vốn không biết, vị trí mà anh trốn kia, lại vừa vặn nằm trong phạm vi cảm nhận của chúng tôi."
Tiễn Khánh biến sắc, trong lòng có chút khiếp sợ, phạm vi cảm nhận của thằng nhóc này rộng như vậy?
"Cậu nói bậy. Tôi vừa chạy tới liền nhìn thấy ba người các cậu bình yên vô sự đứng ở đây. Tôi chỉ hỏi thăm vài câu, sau khi biết tình hình, đã lập tức vọt vào trong đó rồi. Chỉ nói chuyện vài câu với các cậu, còn không đến một phút đồng hồ!" Vẻ mặt Tiễn Khánh đầy phẫn nộ.
Thằng nhóc trước mắt này nói gã cố ý dừng lại bốn, năm phút đồng hồ, rõ ràng là vu oan nói xấu!
"Mày đừng nói sang chuyện khác. Rõ ràng tao tận mắt nhìn thấy Tiễn Khánh từ bên trong lao ra, thế mà mày nói bừa cái gì đó?" Có đội viên đứng ra lạnh lùng nói. Người này cảm thấy Hứa Thâm đang muốn chế tạo mâu thuẫn nội bộ cho bọn họ.
"Vậy ư?" Hứa Thâm nhìn về phía Tiễn Khánh: "Vậy anh nói xem sau khi anh đuổi vào bên trong, đã đi đến nơi nào, có đi tới nóc tòa nhà mà chúng tôi từng đứng ở bên đó hay không?"
"Đương nhiên là có." Tiễn Khánh không chút nghĩ ngợi, đã trả lời: "Tôi chạy một vòng khắp nơi nhưng không tìm được người, mới chạy ra bên ngoài nhìn lại xem cả đội có ở bên ngoài hay không, hơn nữa, tôi còn suýt bị tập kích."
Khóe miệng Hứa Thâm khẽ cong lên: "Vậy ư? Vậy ở thời điểm anh đi tới, cái nóc tòa nhà mà chúng tôi từng đứng kia có dáng vẻ như thế nào?"
"Cậu..." Sắc mặt Tiễn Khánh lập tức thay đổi, tới lúc này, rút cuộc gã cũng ý thức được Hứa Thâm vừa giăng cho mình một cái bẫy, trên mặt gã có chút khó coi, phẫn nộ nói: "Hiện tại đang là vấn đề của các cậu, cậu đừng có nói sang chuyện khác!"
"Không." Hứa Thâm nói: "Hiện tại đang là vấn đề của anh. Nếu anh không trả lời được, vậy anh có thể nói xem rốt cuộc là anh dùng con đường nào để đuổi đi qua? Anh có dám nói không?"
Tiễn Khánh cả giận nói: "Đương nhiên dám! Khi tôi đuổi qua, kiến trúc kia đã bị phá hủy rồi."
“Anh nói sai, kiến trúc không bị phá hủy, chỉ là chúng tôi nhận thấy tập kích từ trước nên tránh được thôi." Hứa Thâm thu lại nụ cười trên mặt, chuyển thành vẻ mặt lạnh lùng nhìn gã, giống như đang đứng từ trên bờ nhìn xuống một người vừa rơi xuống nước, đang không ngừng giãy giụa.
Trong lòng Tiễn Khánh phát lạnh, gã vội vàng nói: "Làm sao có thể? Cậu đừng có nói bậy!"
"Anh căn bản không có đuổi qua." Hứa Thâm lạnh lùng nói.
Đầu óc Tiễn Khánh vang lên ong ong, đúng là gã không có tận mắt nhìn thấy, mà vẻ mặt của Hứa Thâm, lại khiến trái tim gã trở nên băng giá, tựa như mọi chuyện thực sự đúng như những gì Hứa Thâm vừa nói vậy.
Nhưng nếu như vậy...
Khiến cho gã bất an chính là, những đồng đội lúc trước còn đỡ lời cho gã, đột nhiên đều im lặng cả.
Gã... Bại lộ rồi.
"Khốn nạn, mày nói dối, tao muốn giết mày!" Tiễn Khánh không dám nhìn đồng đội của mình, chỉ biết phẫn nộ lao về phía Hứa Thâm.
"Tiễn Khánh!" Tịch Trường Lâm mở miệng hét lớn một tiếng.
Thân thể Tiễn Khánh lập tức dừng lại, gần như cứng đờ tại chỗ. Sau đó gã xoay người, nhìn vẻ mặt của những đội viên xung quanh, bỗng nhiên gã có cảm giác bọn họ đều thực xa lạ.
Gã mở miệng gian nan nói: "Đội trưởng, tôi thực sự có đi mà."
Vẻ mặt Tịch Trường Lâm vẫn bình tĩnh, gã khẽ gật đầu: "Tôi biết cậu có đi qua, đúng là kiến trúc nơi đó bị phá hủy cả rồi, là cậu ta đang lừa gạt cậu."
Tiễn Khánh ngẩn ra, sau đó lén thở phào một hơi, quả nhiên, đúng là nơi đó đã bị phá hủy rồi.
Thằng nhóc kia thật ti tiện, hắn lại cố ý lừa gạt gã, cũng may gã phản ứng...
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên trong lòng Tiễn Khánh chợt lạnh.
Gã phản ứng... Sai lầm rồi! !
Nếu gã thật sự đi qua bên đó, dù có bị Hứa Thâm lừa gạt dọa dẫm như thế nào, cũng không nên phẫn nộ như vậy, biểu hiện đúng phải là cười lạnh, thậm chí còn khinh thường giải thích.
Nhưng... Gã phản ứng quá lớn rồi.
Phản ứng như vậy mới là bất bình thường.
Hẳn là đội trưởng... không nhìn ra đâu?
Tiễn Khánh hướng ánh mắt nhìn về phía Tịch Trường Lâm, lại phát hiện vẻ mặt đội trưởng vẫn rất bình tĩnh, tuy vẻ bình tĩnh này vẫn giống như bình thường, nhưng tựa như... Lại có chút khác biệt.
Mà tựa như ánh mắt của đội viên khác nhìn gã cũng có chút biến hóa...
Từ đáy lòng Tiễn Khánh nổi lên hàn ý, tâm tư như chìm xuống đáy cốc.