Ngay một chớp mắt ấy, suy nghĩ trong đầu Tiễn Khánh nhanh chóng xoay động, bỗng nhiên gã quay người nhìn về phía Hứa Thâm, trong lòng cũng hoàn toàn thông suốt cả rồi.
Đã đi đến nước này, biện pháp cứu vãn duy nhất, chính là tiếp tục thúc đẩy phẫn nộ đi tới tận cùng, nghĩa là bản thân gã ngụy trang thành một người có tính cách dễ dàng phẫn nộ táo bạo, từ đầu đến cuối đều không giữ được bình tĩnh.
Dù những đội viên khác đều có chút hiểu biết về tính cách thường ngày của gã, nhưng bọn họ lại chưa bao giờ chứng kiến phản ứng của gã khi bị oan uổng.
Hơn nữa, vào lúc này, gã biểu hiện ra trạng thái cực kỳ dễ kích động khi bị oan uổng, cũng không quá khác người.
"Khốn nạn, tao ghét nhất là bị người khác đổ oan cho mình. Mày chỉ là một tên cặn bã trong đám cặn bã lục phiên, làm sao mày dám? !" Tiễn Khánh lập tức đi về phía Hứa Thâm, vẻ mặt đầy dữ tợn.
Phẫn nộ này thật sự không phải ngụy trang.
"Tiễn Khánh, quên đi." Giọng nói lạnh lùng của Tịch Trường Lâm lại truyền đến: "Điện hạ còn ở bên trong, bất cứ lúc nào cũng có thể ra ngoài, đừng để điện hạ nhìn thấy."
Lúc này, Tiễn Khánh mới dừng lại, vẻ mặt vẫn còn căm tức: "Thằng nhóc kia, lần này tạm tha cho mày, về sau đừng để tao đụng phải."
"Tòa nhà ấy thật sự không sao cả, xem ra là đội trưởng của anh không định làm anh bẽ mặt, tránh cho anh không lăn lộn được trong đội nữa đó." Hứa Thâm lạnh nhạt nói, lại hung hăng bổ thêm một đao.
Trong lòng Tiễn Khánh rất căng thẳng, nhưng mặt ngoài lại cười nhạo nói: "Bớt bịa chuyện đi cho tao, còn ai thèm tin lời mày nói nữa?"
Tịch Trường Lâm liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, trong ánh mắt mang theo thâm ý khác, ngay sau đó, gã hất đầu về hướng tiểu trấn, nói: "Cậu đã có thể cảm nhận đến chiều hướng hành động của con quái vật kia trước, thì cậu lên tiền tuyến trinh sát đi. Điện hạ đang tác chiến ở bên trong, chúng ta không thể không đi hỗ trợ."
Hứa Thâm nghe ra ý tứ của gã, chỉ một câu ngắn ngủi nhưng lại mang theo vài tầng ý nghĩa.
Thứ nhất, gã muốn để cho hắn đi lên tuyến đầu làm pháo hôi.
Thứ hai, tránh để hắn từ chối, gã lập tức lôi Nghĩ Hậu ra, nếu hắn dám từ chối, khẳng định sẽ mắc tội.
"Anh là đội trưởng phiên đội 2, dựa vào cái gì mà ra lệnh cho chúng tôi?" Lâm Hiểu cắn răng nói. Gã biết nếu tiếp tục đi vào trong kia, Hứa Thâm sẽ cực kỳ nguy hiểm.
"Bản thân là thân vệ, bảo hộ Nghĩ Hậu điện hạ là chức trách của tất cả chúng ta, chẳng lẽ các người muốn cãi lời?" Tiễn Khánh cười lạnh nói.
"Được." Hứa Thâm liếc mắt nhìn Tịch Trường Lâm một cái, trong lòng thầm hiểu, một khi người ta đã nhất quyết ép buộc mình, có nhiều lời cũng vô dụng. Sau đó, hắn nói với Lâm Hiểu và Lâu Hải Âm: "Hai người đi theo phía sau bọn họ, tôi đi ở phía trước là được."
"Hứa Thâm." Lâm Hiểu nghẹn một bụng lửa giận nhìn hắn.
Lâu Hải Âm lại im lặng. Tới tận lúc này, Hứa Thâm vẫn còn có thể quan tâm đến bọn họ, khiến cho ấn tượng về một Hứa Thâm tàn bạo máu lạnh trong lòng cô có chút thay đổi.
"Đi thôi, hãy chăm sóc chu đáo cho mình." Hứa Thâm nói.
Sau đó, hắn dứt khoát xoay người, lập tức đi về phía trước, không hề e sợ có người bất ngờ chọc một dao sau lưng mình, bởi vì, bất cứ lúc này hắn cũng có thể phản ứng lại bọn họ.
Dù sao Mặc Vệ vẫn luôn ẩn giấu bên trong cái bóng của hắn, thay hắn cảnh giác phía sau lưng.
Hứa Thâm bước đi rồi, Tịch Trường Lâm cũng không nói gì nữa, gã đã nhìn ra Hứa Thâm là kẻ phiền toái nhất trong ba người này, hắn đi rồi, hai người còn lại có muốn cũng không gây nên được sóng gió gì.
Rất nhanh, mọi người điều chỉnh lại một chút, rồi cũng tiến vào bên trong tiểu trấn.
Hứa Thâm đang bình tĩnh đi trong Khư giới, cẩn thận xuyên qua từng dãy kiến trúc trùng trùng điệp điệp trong tiểu trấn.
Không lâu sau đó, bọn họ đã trở về mảnh chiến trường lúc trước.
Mà thông qua rung động rất nhỏ ở khu vực bên ngoài kiến trúc, bọn họ cũng có thể cảm nhận được khoảng cách giữa vị trí của bản thân với trung tâm chiến trường.
Rất nhanh, Hứa Thâm lại thấy được Nghĩ Hậu, mà lúc này rõ ràng là con khô lâu du thi đang giao chiến cùng cô ấy, đã bị hao tổn nghiêm trọng, sương mù chung quanh đã trở nên vô cùng mỏng manh, tốc độ chữa trị không đuổi kịp tốc độ gây thương tích của Nghĩ Hậu.
Hứa Thâm quét ánh mắt nhìn chung quanh, cũng nhanh chóng trông thấy mớ dây thịt kia.
Nhưng dây thịt này đang vờn quanh phía dưới đống kiến trúc chung quanh, tựa như mấy con Thái Thản cự mãng đang bay múa, vô cùng ghê người.
Hứa Thâm hướng ánh mắt nhìn xuống mặt đất, theo Khư giới chậm rãi đi vào khu vực đám dây thịt này đang du đãng.
Mà ở phía sau hắn, Tịch Trường Lâm cũng suất lĩnh phiên đội hai từ từ đi vào.
Ngay lúc ấy, tựa như đống dây thịt kia nhận thấy được điều gì, chúng nó lập tức thay đổi phương vị lang thang, để chậm rãi kéo dài về phía bọn họ bên này.
Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động, hắn đã làm tốt chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể trốn tránh đi.
Nếu đối phương muốn hắn dẫn đường, hắn sẽ dẫn cả đám đi vào tử lộ.
Có thể thoát thân hay không, đành phải trông chờ vào bản lĩnh của bọn họ rồi.
Ngay tại thời điểm Hứa Thâm đang tập trung tinh thần phòng bị đám dây thịt công kích, thì đột nhiên, hắn nhìn thấy một bóng dáng từ chỗ sâu dưới lòng đất đang bay vút đến bên này, dáng người tao nhã mà nhẹ nhàng, đúng là Mai Phù rồi.
Hứa Thâm thầm giật mình, Mai Phù lại chạy xuống lòng đất ư?
Mà ở chỗ sâu dưới đó chính là ngọn nguồn của đống dây thịt kéo dài trên này...
Mai Phù cũng thấy được Hứa Thâm, cô khẽ cười một tiếng, rồi như tinh linh tiên tử nhẹ nhàng tinh xảo bay tới bên này, rồi lơ lửng ngồi lên một bên bả vai Hứa Thâm, nói: "Cậu nhanh rời khỏi nơi này đi nha, vừa rồi tôi mới chơi đùa một lát với đứa nhóc con kia, hiện tại nó cũng muốn làm chính sự."
"!"
Hứa Thâm thầm giật mình, lời nói của Mai Phù chưa bao giờ là bắn tên không đích.
Hứa Thâm chưa kịp hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của Mai Phù thì trước mắt hắn lập tức xuất hiện biến hóa. Chỉ thấy đám dây thịt chung quanh đột nhiên gia tốc, mau chóng lao về phía hắn và đám người Tịch Trường Lâm.
Tốc độ thật nhanh!
Hứa Thâm có chút khiếp sợ, tốc độ của đám dây thịt này nhanh hơn lúc trước nhiều lắm.
"Chạy mau!" Hứa Thâm lập tức kêu lên.
Nói xong, hắn đã dẫn đầu lao về phía xa xa rồi.