Đám người Tịch Trường Lâm thoáng sửng sốt, nhưng sau khi phản ứng lại, bọn họ cũng vội vàng muốn tìm đường né tránh, nhưng phạm vi của dây thịt lại không chỉ phân bổ ở dưới chân của Hứa Thâm như bọn họ đã tưởng tượng, mà chúng nó đột nhiên chui lên từ ngay trong lòng đất dưới chân bọn họ.
"Đáng chết!" Chỉ trong nháy mắt Tịch Trường Lâm đã phản ứng lại, trong đôi mắt lộ ra phong mang lạnh lùng, gã lập tức xoay người phóng đi.
Tịch Trường Lâm vừa bùng nổ năng lực, đã khiến bóng dáng gã trở nên nhanh như một làn khói nhẹ, đảo mắt một cái đã rời khỏi đám người sau lưng.
Dây thịt tập kích quá nhanh, trong đội ngũ đằng sau lập tức có người bị thương, còn có người bị nó cuốn lên, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tiễn Khánh chú ý tới, chỉ nhoáng lên một cái nhưng Hứa Thâm vốn là người chạy đầu tiên đã mất tăm mất tích, rời khỏi tầm mắt của gã rồi.
Rốt cuộc là thằng nhóc kia chuồn mất từ khi nào chứ?
Tốc độ thật nhanh!
Tiễn Khánh thầm khiếp sợ trong lòng, hệ cảm giác có thể nắm giữ tốc độ nhanh đến vậy sao?
Hệ cường công còn không bằng hắn nữa!
Lâu Hải Âm và Lâm Hiểu đang ở trong đám người đằng sau cũng nhanh chóng lui lại, đám kiến trúc dưới mặt đất lập tức trồi lên như Wall-E, rồi không ngừng bị lật đổ, từng sợi dây thịt kéo dài ra ngoài, số lượng càng nhiều hơn lúc trước, tốc độ cũng vừa nhanh vừa mạnh hơn lúc trước.
(Wall-E: con robot trong bộ phim cùng tên hoặc là Robot biết yêu – theo tiếng Việt)
Một sườn khác, Hứa Thâm đang vội vàng chạy trốn, lúc này hắn đã chạy khỏi vòng vây của đám dây thịt xung quanh rồi, nhưng khi hắn cúi đầu nhìn xuống, lại trông thấy dưới nền đất xuất hiện càng nhiều dây thịt hơn.
Tựa như từng khóm hoa trồi lên khỏi mặt nước!
Dây thịt đỏ tươi, rậm rạp, làm người ta phát sợ.
Hứa Thâm khiếp sợ, dây thịt này tuyệt đối là thứ quái vật gì đó cực kỳ khủng bố, thậm chí còn đáng sợ hơn con khô lâu du thi kia!
Một sườn khác trên chiến trường, tựa như Nghĩ Hậu cũng cảm nhận được tình huống vừa xảy ra bên cạnh mình, cô lập tức nhìn về phía đội thân vệ bên kia, và lập tức trông thấy đội thân vệ của mình đang hốt hoảng chạy trốn chung quanh như những con kiến vỡ tổ, nhưng tầm mắt của cô dừng lại lâu hơn trên những sợi dây thịt vừa phá vỡ mặt đất chui lên kia.
Ánh mắt sau tầng khôi giáp khẽ biến, sau đó, cô lập tức siết chặt dây cương, một tiếng ngựa hí vang dội, mạnh mẽ truyền tới.
Sưu!
Hứa Thâm vẫn nhanh chóng xuyên qua bên trong những dãy kiến trúc bên đường, vội vàng chạy ra khỏi phạm vi đám dây thịt xuất hiện, trốn tới bên ngoài tiểu trấn.
Ngay khi hắn xoay người, lập tức thấy rõ số lượng đông đảo của đám dây thịt vừa nhô lên sau lưng, chúng nó đã bao phủ cả nửa khu tiểu trấn.
Loại phạm vi này, thứ thể trạng này... dường như không phải cấp A rồi? !
Chẳng lẽ lúc trước Mai Phù đã đi tìm thứ này để chơi? !
"Thứ này là cái gì vậy?" Hứa Thâm mang theo vẻ mặt khiếp sợ, thì thào tự nói, nhưng trên thực tế lại là nói cho Mai Phù nghe.
Và như thường lệ, Mai Phù cũng lập tức chiều theo ý nguyện của hắn, cô mỉm cười trả lời: "Nó thực đáng yêu phải không? Nó cũng rất cô đơn ấy, hiện tại đã có bạn chơi cùng rồi."
Sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến hóa. Nếu so sánh cường độ tập kích của dây thịt lúc này với lúc ban đầu, dường như lúc trước nó chỉ vô ý thức mà đong đưa thôi.
Có lẽ vừa rồi bản thể của dây thịt bị Mai Phù hấp dẫn, khiến nó căn bản không để ý tới tình huống bên ngoài, thân thể chỉ vô ý thức mà cướp đồ ăn thôi.
Và lúc này, mới là hành động chân chính!
Ngay tại thời điểm Hứa Thâm đang quan sát, bỗng nhiên một bóng dáng hốt hoảng chạy trốn tới đây.
Hứa Thâm tập trung nhìn vào đối phương, đúng là Tiễn Khánh hồi nãy.
Mà Tiễn Khánh cũng nhanh chóng trông thấy Hứa Thâm, vẻ mặt biến đổi, dường như chợt nghĩ đến cái gì, ánh mắt gã lập tức trở nên dữ tợn, và không chút do dự vọt tới.
Trên mặt Hứa Thâm thoáng sững sờ, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười bí ẩn, ánh mắt hắn lập tức quét qua những nơi còn lại xung quanh.
"Anh không sao chứ? Đội trưởng của các anh đâu?" Hứa Thâm lộ ra vẻ mặt thân thiết những chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra hắn đang giả vờ giả vịt, nói.
Còn muốn giả vờ... sát ý dày đặc trong lòng Tiễn Khánh, những trên mặt gã cũng nở rộ một nụ cười, tốc độ không giảm, nói: "Đội trưởng của chúng tôi ư... Anh ấy đang ở đằng sau cậu đó."
"Hả?" Hứa Thâm kinh ngạc lập tức quay đầu nhìn lại.
Chết!
Đột nhiên Tiễn Khánh ra tay, một đao đâm nghiêng tới cổ Hứa Thâm, vừa vặn dán sát vào khe hở trên phần cổ của bộ trang phục tác chiến trên người hắn.
Nhưng khi ra tay, gã lập tức cảm thấy có chút kỳ quái, tựa như khí lực của bản thân đã yếu đi, tốc độ thật chậm.
Chuyện gì vậy?
Đột nhiên một mảnh ngân quang chợt lóe lên trước mắt Tiễn Khánh.
Sau đó, gã nhìn thấy một mảnh không trung màu xanh thăm thẳm, cực kỳ rộng mở, không hề bị sương mù che giấu đi.
Tiếp theo, gã nhìn thấy đôi giày chiến của Hứa Thâm, nhưng nó lại đang ở ngay đằng con mắt của gã.
Con mắt còn lại của gã xoay chuyển, lập tức nhìn thấy bóng dáng Hứa Thâm nguy nga tựa như người khổng lồ đứng thẳng. Lúc này hắn đã quay đầu lại, đang tra thanh kiếm trong tay vào vỏ kiếm ở sau lưng.
Sau đó, chiếc giày ở phía trước một con mắt khác của gã nâng lên, che đi không trung xanh thẳm trên đầu, thế giới chợt tối sầm xuống.
Phanh!
Một cước, cái đầu nổ tung.
Sợi khư thẩm thấu ra ngoài, đâm vào trong thân thể Tiễn Khánh, rất nhanh đã xay nát khư lực trong cơ thể, cũng nhanh chóng tìm được mấy món khư binh ở bên trong.
Sau khi khư lực trên người Tiễn Khánh tiêu tán đi, những món khư binh nọ cũng mất đi tính dính, có thể lấy ra khỏi thân thể mà không tốn một chút sức lực nào.
Trên người gã có tổng cộng 5 kiện khư binh, Hứa Thâm ngưng tụ sợi khư thành xiềng xích, đâm nát nhừ phần cổ của gã, tránh cho người khác nhìn ra miệng vết thương.
Sau đó, hắn lập tức che giấu vết chân của mình, rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Hứa Thâm muốn tìm kiếm một nơi có sương mù, nhưng lúc này sương mù trong tiểu trấn đều bị cái xác khô lâu kia hấp dẫn đi chữa trị cho nó cả rồi. Hắn phát hiện nếu không có sương mù, mình cũng không thể kêu gọi điểm đặt neo trong sương mù hiện ra được.
Hắn vừa đi không được bao lâu, bỗng nhiên bên cạnh có một bóng người chậm rãi đi tới.