Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 629 - Chương 629. Thật Có Lỗi...

Chương 629. Thật Có Lỗi... Chương 629. Thật Có Lỗi...

Khiến cho hắn lén thở phào một hơi chính là, ở phương hướng đó không xuất hiện dây thịt đuổi theo tới, cũng không trông thấy khô lâu du thi.

Chúng bị Nghĩ Hậu bỏ lại đằng sau, hay chỉ tạm thời kéo giãn khoảng cách?

Trong lúc ý niệm trong đầu cấp tốc chuyển động, Hứa Thâm chợt phát ra tiếng kêu thảm thiết, rồi lớn tiếng cầu xin tha thứ nói: "Đừng, đừng giết tôi, tôi sẽ không đi mật báo..."

"?" Tịch Trường Lâm nhướng mày, vừa rồi Hứa Thâm còn bình tĩnh vô cùng, đột nhiên lại hèn nhát thành chó rồi?

Chẳng lẽ bởi vì hắn bị thương?

Hay là năng lực bị phá, rồi hắn được chứng kiến năng lực lợi hại của gã nên sợ rồi?

Nhưng những lời mà Hứa Thâm vừa nói lại có chút kỳ quái.

Tịch Trường Lâm nghi hoặc suy tư một hồi, trong đầu nghĩ đến một loại khả năng, là Hứa Thâm đang cố ý nhiễu loạn tư duy của gã, từ đó tìm kiếm sơ hở và cơ hội.

Căn cứ theo quá trình Hứa Thâm chém giết Tiễn Khánh lúc trước, gã có thể kết luận hắn là một tay thợ săn cực kỳ giả dối.

Hơn nữa, vừa nãy khi gã từng bước tới gần thăm dò, Hứa Thâm lại không lựa chọn chạy trốn.

Một thân vệ bình thường, đối mặt với đội trưởng phiên đội 2 như gã lại không thay đổi sắc mặt, hiển nhiên hắn phải có lực lượng cực lớn làm chỗ dựa.

Hiện giờ, đột nhiên một người như vậy lại quay đầu cầu xin tha thứ, tựa như đã thay đổi thành một người khác rồi.

Nhưng theo thường thức, hầu hết đám trảm khư giả hình thái thứ hai đều có chút dị thường. Và ngoại trừ gã, xung quanh có quá nhiều hình thái thứ hai quái dị, Tịch Trường Lâm cũng quen rồi.

"Hiện tại mới cầu xin tha thứ đã quá muộn rồi. Cậu hãy ngoan ngoãn chuộc tội đi." Tịch Trường Lâm đứng trên cao nhìn xuống, quan sát Hứa Thâm thật kỹ.

Nhưng tình huống Hứa Thâm cầu xin tha thứ vẫn không làm gã sinh ra một chút bất cẩn, khinh thường nào.

Tịch Trường Lâm vẫn duy trì khoảng cách giữa hai người như cũ, chỉ là lần này, gã phát động năng lực càng thêm mãnh liệt.

“Phanh” một tiếng, Hứa Thâm cảm nhận được loại lực lượng trùng kích quỷ dị kia đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn, nó trực tiếp đè ép khiến cho thân thể vừa bò lên khỏi mặt đất của hắn gần như muốn dán sát xuống.

Tựa như có một con voi vừa đập thẳng xuống người.

Mà hình như loại lực lượng trùng kích... ấy đến tứ không khí!

Chẳng lẽ năng lực của gã là điều động không khí?

Cũng đúng, gã có thể điều khiển cả phi đao lẫn hòn đá, nhất định là hệ thao túng.

Nhưng... Nếu năng lực của gã là khống chế không khí, lại có khả năng trùng kích mạnh đến vậy, thì vì sao gã không đổi thành không khí bén nhọn?

Nếu là phương thức công kích này, thậm chí gã còn có thể làm cho hắn hít thở không thông, hoặc là xé rách toàn bộ lá phổi của hắn ngay lúc hắn không hay biết gì mà?

Vì sao phải chọn một phương thức công kích cồng kềnh phức tạp mà không cần thiết như vậy?

Nói cách khác, năng lực của gã không phải là không khí?

Đầu óc Hứa Thâm đang cấp tốc chuyển động. Hắn trực tiếp thử nâng tay, bỗng nhiên lại phát hiện, nhìn từ bề ngoài, có vẻ như luồng lực lượng trùng kích này truyền đến từ đỉnh đầu, nhưng hình như... nó lại truyền tới từ nền đất dưới chân.

Là một loại lực hút thật lớn!

Hứa Thâm cố hết sức chống đỡ thân thể, rồi ngẩng đầu nhìn lại.

Hắn bày ra vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn Tịch Trường Lâm, nhưng khóe mắt lại chăm chú nhìn vào Nghĩ Hậu đang cưỡi ngựa chạy như bay lướt qua bên cạnh.

Ngay khi nghe được âm thanh cầu xin tha thứ của Hứa Thâm, đôi mắt như nước hồ thu mát lạnh bên dưới lớp mũ giáp màu bạc của Nghĩ Hậu nhẹ nhàng chuyển động, cô liếc đi tới, nhìn thoáng qua bên này, nhưng thân thể không có ý định tạm dừng lại, đảo mắt một cái liền lướt qua hai người, lập tức chạy như bay về phía xa xa.

Quả nhiên Nghĩ Hậu không thèm để ý tới sống chết của loại tiểu nhân vật như bọn họ...

Hứa Thâm cố hết sức cúi đầu, nhưng thực ra hắn đang quét ánh mắt từ phía dưới, nhìn ra sau lưng, vẫn không thấy tung tích của đám dây thịt kia, nhưng không cần phải nghi ngờ nơi này cực kỳ nguy hiểm.

Hắn miễn cưỡng đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tịch Trường Lâm trước mắt, nhưng tầm mắt lại để ý tới bóng dáng Nghĩ Hậu đang cưỡi ngựa, chạy càng lúc càng xa ở sau lưng gã.

Mãi cho đến khi bóng dáng Nghĩ Hậu hoàn toàn biến mất, không còn tung tích.

Vẻ mặt sợ hãi, trạng thái cơ bắp run lên từng cơn của Hứa Thâm mới chậm rãi thả lỏng ra, biểu cảm trên mặt hắn khôi phục lại bình tĩnh và lạnh lùng.

"Ừm?" Tịch Trường Lâm khẽ nhướng mày quan sát quá trình chuyển hóa của sắc mặt Hứa Thâm, trong lòng thầm cười lạnh, quả nhiên là quái thai hai mặt!

Hoặc là nói, hắn đang cố ý lừa bịp?

"Thật có lỗi..." Tịch Trường Lâm nâng tay, vốn định nói mặc kệ như thế nào, loại mánh khóe đùa bỡn đó không có tác dụng ở trước mặt tôi đâu.

Nhưng cùng thời khắc đó, giọng nói của Hứa Thâm cũng vang lên: "Thật có lỗi... Thời gian của tôi có chút gấp gáp."

Hứa Thâm thản nhiên nói như vậy.

"Hả?" Tịch Trường Lâm nhíu mày.

"Đành phải tạm thời cho anh ta tiến vào một chút..." Hứa Thâm nhẹ giọng tự nói.

"Được thôi." Bên tay hắn nghe được câu trả lời dịu dàng.

"Bệnh thần kinh!" Tịch Trường Lâm khẽ lắc đầu.

Gã từng chứng kiến khá nhiều trảm khư giả hình thái thứ hai có chút thần kinh không ổn định, có kẻ ảo tưởng sinh ra nhân cách, cũng có kẻ cho rằng thân nhân của mình còn chưa có chết, họ vẫn luôn làm bạn bên cạnh mình…

Toàn những kẻ tinh thần bất ổn không giống như gã, gã đã sớm nhận rõ hiện thực này, cũng biết bản thân mình đã chết, liền chôn vùi trong lòng đất dưới chân.

Đây mới là hiện thực nha...

Kỳ thật toàn bộ những kẻ như bọn họ đều đã yên giấc ngàn thu cả rồi, và thứ còn đang hoạt động bên ngoài, chỉ là thể xác của bọn họ mà thôi.

Và những kẻ vẫn không muốn chấp nhận hiện thực kia, thật sự đáng buồn...

"Hiện tại cậu cũng xuống địa ngục cho tôi đi..." Tịch Trường Lâm nhẹ giọng nói.

Đột nhiên lực hấp dẫn cuồng bạo lại được tăng cường, Hứa Thâm lập tức cảm nhận được lực hút mãnh liệt truyền đến từ dưới chân, tựa như có vô số bàn tay, phá xác ra ngoài từ dưới nền đất, lôi kéo thân thể của hắn, muốn kéo hắn xuống lòng đất kia.

Thân thể Hứa Thâm bị kéo đến cong người, tựa như đang đau khổ chống đỡ.

Bình Luận (0)
Comment