Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 631 - Chương 631. Không Quyền Mới Gọi Là Cướp Đoạt...

Chương 631. Không Quyền Mới Gọi Là Cướp Đoạt... Chương 631. Không Quyền Mới Gọi Là Cướp Đoạt...

Chờ đến khi Hứa Thâm trở lại nơi hắn đã chém giết Tịch Trường Lâm, lại phát hiện ở nơi này chẳng còn một mẩu thi thể nào cả, ngay cả mặt đất bên dưới cũng bị cạo đi một tầng.

Hắn có chút bất đắc dĩ, con mồi của mình lại bị khư cướp đoạt… Phải biết rằng cho tới bây giờ chỉ có hắn cướp của khư, được rồi, hôm nay coi như một ngoại lệ vậy.

Ầm vang ~!

Âm thanh mặt đất chấn động truyền đến.

Hứa Thâm ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt lập tức biến đổi.

Con khô lâu du thi cực lớn kia lại đang bò sát tới.

Đáng chết.

Hứa Thâm không dám dừng lại, cũng không dám quay đầu, lập tức xoay người bỏ chạy.

[ Đặt câu hỏi về năng lực của Tịch Trường Lâm: ]

[ A: Dẫn lực. ]

[ B: Điều khiển thi thể. ]

[ C: Bán đồng đội. ]

Sau khi Hứa Thâm trốn chết rời khỏi tiểu trấn, hắn lập tức chui đầu vào rừng cây trong vùng ngoại thành.

Hắn vừa trốn vào Khư giới, đã tập trung khư lực lên hai mắt, cẩn thận cảm nhận bốn phía, chờ tới khi thấy chung quanh không người, hắn mới nâng cánh tay lên, sau đó bỗng dưng dùng đầu gối thúc mạnh một cái.

“Răng rắc”, cánh tay từ phần khuỷu và các đốt ngón tay lập tức gãy lìa, lật ngược lại.

Phần chiến giáp bảo vệ cánh tay là nhuyễn giáp, tuy nó có thể ngăn cản những vật cứng dạng như đao kiếm xuyên thấu, nhưng lại không thể phòng ngự được lực lượng đánh sâu vào.

Sau khi cánh tay bị đánh lật ngược và các đốt ngón tay bị gấp khúc bẻ gẫy, Hứa Thâm cũng đặt mông ngồi dưới đất, hơi há miệng thở dốc.

Cơn đau đớn kịch liệt truyền đến từ cánh tay, nhưng hắn cắn răng cố gắng kiềm chế nó, chờ sau khi đau đớn này hơi chút giảm bớt đi, hắn lại dùng sợi khư ngưng kết thành xiềng xích, thông qua năng lực lấy nhỏ đổi lớn đảo ngược gia tốc, hung hăng đánh lên người chính mình, khiến cho phần chiến giáp trên ngực, bả vai, bụng, đều bị đâm cho lõm xuống, có dấu vết công kích nghiêm trọng.

Hứa Thâm làm xong những chuyện này, khóe miệng hơi nhếch lên, hắn cũng không biết nên bội phục vì lực công kích của bản thân dũng mãnh, hay là than thở vì lực phòng ngự của bản thân quá yếu, nhưng thật sự là đau quá mà!

Hắn không tiếp tục dừng lại thêm nữa, đã bò lên tiếp tục lao về phía trước, lập tức chạy tới khu thành thị.

Rất nhanh, Hứa Thâm đã đi lên con đường từ vùng ngoại thành quay lại khu thành thị.

Liên tục bôn ba, khiến cho thể lực của hắn cũng có chút suy yếu, nhất là chạy trốn khi khuỷu tay gãy lìa không ngừng rung động, liên tục cọ qua xát lại, phần xương ngón tay bị mài mòn mang đến đau nhức, khiến cho cả người Hứa Thâm đều toát mồ hôi lạnh.

Bởi vậy ngay khi hắn nhìn thấy chiếc xe bên đường đã không nói hai lời liền xuyên qua đi vào, chờ ngồi lên ghế lái mới buông xuống hiện thực.

Sau đó, hắn luồn sợi khư thẩm thấu vào trong lỗ khóa, hơi vặn nhẹ một cái, chiếc ô tô nọ đã được khởi động.

Hứa Thâm cầm lái bằng một tay, bắt đầu điều khiển ô tô chạy tới khu thành thị, quay về cung Tuyết.

Về phần việc nhỏ như cướp đoạt chiếc xe này, tự nhiên không cần hắn phải đi quan tâm.

Không quyền mới gọi là cướp đoạt.

Có quyền sẽ được gọi là khẩn cấp trưng dụng.

Không đến một giờ sau, sau khi liên tục vượt qua mười mấy cái đèn đỏ, Hứa Thâm đã về đến phía trước cung Tuyết. Thủ vệ ngoài cửa nhìn thấy chiếc xe xa lạ, đã ném ánh mắt bất thiện đi qua.

Hứa Thâm lảo đảo bước ra từ trong xe, bộ kim giáp đặc trưng của thân vệ trên người hắn có chút bắt mắt, khiến cho nhóm thủ vệ ở cửa đều biến sắc. Bọn họ ý thức được có chuyện lớn đã xảy ra, rồi nhanh chóng tiến lên tiếp ứng.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Một thủ vệ đỡ lấy Hứa Thâm, vội vàng hỏi.

Hứa Thâm suy yếu nói: "Điện hạ đâu? Ngài ấy đã trở lại chưa?"

"Điện hạ còn chưa trở về..." Thủ vệ kia nói.

Hứa Thâm ngẩn ra, Nghĩ Hậu còn chưa trở về?

Hẳn là cô ấy đã bỏ rơi được con khư kia rồi mới đúng, không thể bị nó đuổi theo được?

Mặc kệ như thế nào, hiện tại hắn chỉ có thể bày ra dáng vẻ lo lắng nói: "Mau, mau nhường đường để người đi tiếp viện, ở phía Tây thành..."

Lúc này, một chuỗi những tiếng còi cảnh sát vang lên, là xe cảnh sát của sở Tuần Tra đuổi theo tới, vây quanh chiếc xe đã vượt đèn đỏ của Hứa Thâm, giống như đối xử với một tên tội phạm nguy hiểm. Chờ đến khi bọn họ nhìn thấy Hứa Thâm cùng những thủ vệ đang đứng bên cạnh chiếc xe kia, đặc vụ đầu lĩnh ở bên trong một chiếc xe cảnh sát mới sửng sốt vô cùng, vội vàng bước xuống xe, cẩn thận dò hỏi: "Vừa rồi là ngài điều khiển chiếc xe này?"

Hứa Thâm suy yếu nhìn về phía đối phương: "Tôi đang làm việc."

"Vâng vâng..." Trên trán vị đặc vụ trung niên nọ chảy đầy mồ hôi, gã vội vàng nói: "Thật có lỗi thật có lỗi, chúng ta còn cho rằng... Chúng tôi, cái này, cái kia, xin hỏi ngài có cần chúng tôi hỗ trợ cái gì không?"

"Đây không phải chuyện của các người." Thủ vệ gác cửa nhíu mày nói.

Đặc vụ nọ như trút được gánh nặng, lúc này mới vẫy vẫy tay, trở về đội ngũ. Rất nhanh, một nhóm chiếc xe tuần tra lại vội vàng rời đi.

"Cậu tiếp tục nói đi." Thủ vệ kia lập tức nói: "Phía Tây thành làm sao vậy? Cụ thể là ở chỗ nào?"

"Là tường ngoài ở phía Tây thành, tại tiểu trấn Da Luật." Hứa Thâm vội vàng nói ra địa danh.

Thủ vệ nọ quay đầu lại lập tức truyền tình báo cho đồng bạn của mình, bảo bọn họ đưa đến bộ Tình Báo, đồng thời cũng phái người đi tới dẫn Hứa Thâm rời đi: "Dẫn cậu ấy đi trị liệu."

"Không được, tôi cũng phải đi tiếp viện..."

"Cậu tỉnh táo lại đi." Tựa như thủ vệ nọ đã nhìn ra tâm tư của Hứa Thâm: "Cậu cứ nghe lời tôi dưỡng thương trước đi, cậu mang tình báo về đây, cũng không tính là lâm trận bỏ chạy."

Hứa Thâm lộ ra vẻ mặt khó xử tựa như tâm sự bị vạch trần,.

Rất nhanh, hắn chỉ có thể nằm trên cáng rồi được người ta đưa đến nơi trị liệu.

Nghĩ Hậu lại chưa trở về... suy nghĩ trong lòng Hứa Thâm đang nhanh chóng chuyển động.

Chẳng lẽ cô ấy lại giết cái hồi mã thương?

Nhưng không quá có khả năng. Hay là cô ấy đã đi một nơi khác?

Ngay trong lúc Hứa Thâm đang suy tư, bỗng nhiên hắn nghe được có người tới phía trước cáng, nói: "Điện hạ đang ở trong cung Tuyết, bảo mấy người đưa cậu ấy đi qua."

Bình Luận (0)
Comment