Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 632 - Chương 632. Ngươi Có Biết Đào Binh Là Phạm Tội Hay Không?

Chương 632. Ngươi Có Biết Đào Binh Là Phạm Tội Hay Không? Chương 632. Ngươi Có Biết Đào Binh Là Phạm Tội Hay Không?

Cả những thủ vệ đang nâng Hứa Thâm lên cùng với hắn đều sửng sốt, một thủ vệ ngạc nhiên hỏi: "Điện hạ đã trở lại rồi sao?"

"Ừm." Người đưa tin chính là thân vệ thiếp thân bên người Nghĩ Hậu, dáng người xinh đẹp, nhưng ánh mắt lạnh lùng.

Thủ vệ nọ không dám trì hoãn, lập tức nâng Hứa Thâm đi qua.

Sau khi Hứa Thâm thoáng sửng sốt một hồi, trong lòng lại lén thở phào một hơi, Nghĩ Hậu không chết là tốt, nếu không thực sự là thành Để muốn sẽ sinh ra đại loạn, và với năng lực trước mắt của hắn, kể cả khi có thể dựa vào các loại thủ đoạn để thượng vị, cũng không thể điều khiển được thành Bạch Nghĩ.

Suy cho cùng, nếu để những kẻ trong nội thành biết được một tòa thành Để to như vậy lại không có quân vương tọa trấn, chỉ cần nghĩ cũng biết bọn họ sẽ gây ra chuyện gì.

Xem ra Nghĩ Hậu đã trở về từ tầng sâu trong Khư giới, cho nên thủ vệ ở cửa không nhìn thấy...

Ngay lúc Hứa Thâm đang thầm suy nghĩ, hắn đã bị người ta nâng tới một gian phòng khách riêng trong cung Tuyết rồi.

Hứa Thâm giãy giụa muốn đứng dậy từ trên cáng, lại nhìn thấy Nghĩ Hậu đang ngồi trên vương tọa đặt tại bậc thang phía trước.

Lúc này, Nghĩ Hậu đã cởi bỏ chiến giáp màu bạc, thay bằng một bộ quần áo thoải mái khác, vẻ mặt lạnh lùng, không nhìn ra vui giận.

"Ra mắt điện hạ." Hứa Thâm vội vàng chống một tay xuống đất hành lễ.

Nghĩ Hậu liếc mắt nhìn cánh tay gãy lìa của Hứa Thâm một cái, lên tiếng hỏi: "Ngươi bị thương ở đâu? Mau nói tình huống bên kia cho ta nghe."

"Vâng." Hứa Thâm đáp ứng một tiếng, nhưng sau đó lại lộ ra vẻ mặt do dự, cuối cùng hắn bày ra tư thế cố lấy dũng khí, bắt đầu kể lại những gì bản thân đã sớm chuẩn bị sẵn trong đầu ra.

Nói về chuyện hắn khám phá ra bí mật của Tịch Trường Lâm như thế nào, bị đối phương tập kích như thế nào, những vết thương trên người xuất hiện như thế nào, cùng với bản thân trốn chết trở về như thế nào.

Nghĩ Hậu lặng lẽ nghe xong, lại chăm chú nhìn Hứa Thâm một lát, mới lên tiếng phân phó nói: "Để cho quan trị liệu đi tới, chữa trị cho cậu ra."

"Vâng."

Rất nhanh, một vị năng lực giả hệ trọng cấu đi tới, đối phương là một cô gái trẻ tuổi.

Sau khi cô gái này hành lễ và được Nghĩ Hậu cho phép, đã đi tới trước mặt Hứa Thâm, nhẹ nhàng cởi bỏ lớp chiến giáp bên ngoài, để lộ ra nội y bên trong, sau đó liền trị liệu cánh tay và kiểm tra thân thể cho Hứa Thâm.

Nghĩ Hậu nhìn thấy cánh tay bị bẻ ngược lại của Hứa Thâm, ánh mắt thoáng lặng yên bình thản hơn vài phần.

Rất nhanh, thương tích trên người Hứa Thâm đã được chữa trị.

"Ngươi có biết đào binh là phạm tội hay không?" Không đợi Hứa Thâm kịp vui vẻ, giọng nói lạnh nhạt của Nghĩ Hậu đã truyền đến.

Sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến, hắn vội vàng cúi đầu nói: "Thuộc hạ đáng chết, nhưng thuộc hạ tuyệt đối không lâm trận bỏ chạy, thuộc hạ chỉ muốn mang tin tức quay về, hơn nữa thuộc hạ tự biết trong chiến đấu cấp bậc này, kể cả lực lượng của thuộc hạ có mạnh hơn nữa, hoặc số lượng đồng đội của thuộc hạ có nhiều hơn nữa, cũng rất khó đến giúp đỡ được điện hạ, chỉ biết trở thành trói buộc cho ngài, bởi vậy thuộc hạ chạy gấp trở về, còn có thể mang tình báo quay lại."

"Muốn truyền tình báo trở về, ngươi cứ trực tiếp truyền thông tin quay lại là được." Nghĩ Hậu cất giọng lạnh nhạt nói: "Đâu cần phải tự mình trở về? Lỡ như vừa vặn lúc ấy, ta chiến đấu cùng khư tới lưỡng bại câu thương, đang lúc suy yếu cần trợ thủ thì sao?"

Hứa Thâm hung hăng dập đầu xuống mặt đất, vội vàng nói: "Thuộc hạ đáng chết! Là thuộc hạ suy xét chưa ổn thỏa!"

"Được rồi, về sau đừng có đùa giỡn chút tiểu thông minh như vậy nữa, đi nghỉ ngơi trước đi." Nghĩ Hậu lạnh nhạt nói.

Hứa Thâm như được đại xá, liên tục mở miệng cảm tạ, sau đó mới đứng dậy như con chó kẹp đuôi, xám xịt rời đi.

Nghĩ Hậu nhìn theo bóng dáng Hứa Thâm rời đi, tầm mắt xuyên thấu qua cung điện, nhìn thấy Hứa Thâm đã ra bên ngoài cung vẫn mang theo vẻ mặt bảo thủ, cố chấp xen lẫn với ảo não, buồn phiền, bờ môi cô khẽ nhếch lên, trong lòng thoáng cười nhẹ.

"Làm sao? Thương tích trên người cậu ta được tạo thành như thế nào?" Nghĩ Hậu nhìn về phía quan trị liệu bên dưới.

"Bẩm Nghĩ Hậu, cánh tay là bị người nào đó bẻ ngược, hơn nữa thời gian bẻ ngược kia còn có chút dài, xương cốt trên các đốt ngón tay có nơi khá thô ráp do bị ma sát. Mặt khác khi thuộc hạ cởi bỏ bộ chiến giáp trên người cậu ta, còn nhìn thấy bên trên có vết lõm rất nhỏ..." Quan trị liệu cúi đầu báo cáo.

Nghĩ Hậu yên lặng nghe xong, trong lòng đã biết được đáp án.

Chờ sau khi quan trị liệu cáo lui, nữ trợ lý bên người Nghĩ Hậu thấp giọng nói: "Xương bị ma sát, nghĩa là không phải tự cậu ta bẻ gãy, mà đã bị đánh gãy được một đoạn thời gian rồi. Nói như vậy, cậu ta thật sự bị Tịch Trường Lâm công kích?"

Nghĩ Hậu nhẹ gật đầu, lúc trước khi thoát thân, cô cũng từng nhìn thấy hai người bọn họ giao chiến.

Cô biết Tịch Trường Lâm nắm giữ một loại năng lực thuộc hệ đặc chất cực kỳ mạnh mẽ, Hứa Thâm khó mà địch lại được, nhưng hắn vẫn có thể chạy thoát, có thể thấy người ta cũng có chút bản lĩnh che giấu.

"Tịch Trường Lâm đúng là to gan lớn mật, lại dám ăn cây táo, rào cây sung. Lần này hắn để cậu ta chạy thoát, hẳn là không dám trở về nữa rồi. Nói như vậy, hắn có thể đầu nhập thành thuộc hạ của vị kia hay không..." Nữ trợ lý nhỏ giọng hỏi.

Ánh mắt Nghĩ Hậu rất bình tĩnh: "Đó chỉ là việc nhỏ, nhưng lần này động tĩnh mà hắn gây ra khá lớn, những thứ kia không dễ giải quyết, đã tằm ăn rỗi được nửa cái xác rồi, ta cần đi biển khư một chuyến."

"Biển khư?" Nữ trợ lý cả kinh.

...

...

Hứa Thâm về tới cung điện dành cho đội thân vệ lục phiên nghỉ ngơi.

Hắn hoạt động cánh tay vừa được trị liệu một chút, trong lòng âm thầm cảm thán, quả nhiên hệ trọng cấu cung cấp trị liệu thật là tuyệt vời, không có một chút dị trạng nào, hơn nữa còn có thể lập tức khỏi hẳn.

Hắn nhanh chóng lấy ra tai nghe và dụng cụ truyền tin, liên lạc với Lâm Hiểu cùng Lâu Hải Âm.

Rất nhanh, thông tin đã được kết nối, Hứa Thâm báo cho bọn họ biết mình đã trở lại.

Hai người nghe được tin tức đều tỏ ra kinh ngạc, sau đó từ trong miệng Hứa Thâm, bọn họ cũng biết Nghĩ Hậu đã quay về, cũng không có ý định tiếp tục kéo dài thêm nữa, đều vội vàng trở về.

Bình Luận (0)
Comment