Nhưng gã không hề phát hiện, tốc độ tiến lên của bản thân càng ngày càng chậm, mà tốc độ đuổi theo của Hứa Thâm lại càng ngày càng dễ dàng, giống như hắn đang lững thững đi dạo trong sân vắng vậy.
Theo quá trình năng lực lấy nhỏ đổi lớn liên tục thẩm thấu, trình độ áp chế càng thêm triệt để, thân thể Mộc Vương đang thu nhỏ lại, đã trở thành một đứa nhỏ chừng mười mấy tuổi rồi.
Tương ứng với đó, năng lực của gã cũng càng ngày càng yếu ớt đi.
Phanh!
Bỗng nhiên Hứa Thâm chém ra một kiếm.
Lần này, hắn không lựa chọn công kích vào vị trí nhược điểm là khe hở màu đen nữa, mà trực tiếp chém tới "Hình tròn" trên người Mộc Vương.
Kiếm phong mang theo lực lượng cuồng bạo, lại có thể ép cho hình tròn lõm xuống, suýt nữa đã chạm vào thân thể Mộc Vương.
Kiếm thứ hai! .
Hứa Thâm lại ra tay.
Phanh phanh phanh!
Công kích cuồng bạo ập tới, Mộc Vương bị chấn cho miệng phun máu tươi, cảm giác suy yếu tác động lên thân thể quá mạnh, bỗng nhiên gã ngã xuống đất.
Rồi ngay khoảnh khắc xoay người, gã chợt phát hiện, bóng dáng Hứa Thâm bỗng trở nên to lớn vô cùng.
"Mày..." Mộc Vương hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, trong lòng lại cảm nhận được nỗi sợ hãi mà từ thật lâu rồi không xuất hiện.
Gã từng cho rằng năng lực của mình đã gần đạt tới vô địch, nhưng nó vẫn bị Hứa Thâm áp chế.
"Các xác rùa của anh thật cứng......" Sắc mặt Hứa Thâm không chút thay đổi, mở miệng nói.
Sau đó là rút kiếm chém xuống, nhị trọng kiếm lãng!
“Phanh” một tiếng.
Dưới ảnh hưởng của lực lượng cuồng bạo được cường hóa và kiếm phong chất chồng, một kiếm này mang đến lực lượng gấp bốn lần giá trị vốn có!
Lại cộng thêm hiệu quả tăng phúc của năng lực lấy nhỏ đổi lớn, theo tốc độ vung kiếm càng lúc càng nhanh, uy lực cũng mau chóng tăng lên.
Kết quả không nằm ngoài ý muốn. Hứa Thâm chém ra một kiếm phá nát hình tròn, cũng phá nát bộ khôi giáp trên người Mộc Vương, cũng tiện thể đánh lõm kiện khư binh phòng ngự vừa xuất hiện từ trong cơ thể.
Thân thể Mộc Vương bị lực lượng cực lớn, cứng rắn đè thành hai đoạn!
Đúng vậy, không phải chặt đứt, mà là đè đứt!
Kiếm thứ hai.
Phanh!
Đầu Mộc Vương cũng bị đè đứt, vị trí chia lìa giữa đầu và cổ phun máu tươi đầm đìa, giống như vừa bị người kéo đứt.
"Tao không cam lòng..."
Yết hầu Mộc Vương thoáng giật giật, gã vừa giãy giụa lần cuối cùng, ánh mắt nhìn lên rừng khư trên đỉnh đầu, trong mắt là khôn cùng sợ hãi.
Gã lại chết ở chỗ này sao?
Không thể thừa nhận được!
Trong khoảnh khắc này, bỗng nhiên đủ loại chuyện từng xảy ra chợt hiện lên trước mắt.
Khi còn nhỏ, gã thường đi theo bên người cha, cũng nhìn thấy cha bị người khác quát mắng. Rõ ràng cha của gã liều mạng ra sức công tác như vậy, vì sao vẫn bị người quát mắng?
Sau này có người nói cho gã biết, là bởi vì cha của gã không đủ khôn khéo, tròn trịa.
"Đây là một hình tròn, cháu có nhìn thấy không?"
"Không cần biết là cháu vỗ lên nó như thế nào, nó đều sẽ đàn hồi trở lại."
"Và không cần biết là đón nhận từ góc độ nào, cháu cũng không bị nó đâm vào, cho nên cháu mới cảm thấy vui vẻ khi đón nhận nó."
"Làm người cũng giống như vậy. Nếu chỉ biết cắm đầu cắm cổ làm việc, đó là thằng ngốc. Cháu có thể chịu khổ, nhưng sẽ có lúc cháu gặp phải nỗi khổ mà bản thân mình không chịu đựng nổi. Song song với đó, người khác sẽ coi cháu là trâu ngựa, mà quên đi cháu cũng từng là một con người..."
Hình tròn nha...
Là gã còn chưa đủ tròn trịa sao?
Giữa hốc mắt Mộc Vương chảy xuống hai hàng nước mắt. Dường như ở một khắc cuối cùng ấy, bóng người cao lớn bị người khác trách mắng tới mức khom lưng, cúi đầu, không ngừng giải thích ở trong trí nhớ kia, đã đọng lại trong mắt gã.
Mãi cho đến khi con ngươi dần dần mất đi ánh sáng, trở nên tối tăm.
Bóng dáng trong trí nhớ kia mới dần dần nhạt đi, chìm xuống.
Hoàn toàn không còn chút sinh cơ.
Sau đó là một chiếc giày, đi tới bao phủ lấy con ngươi trống rỗng nọ, càng ngày càng phủ kín xuống, rồi “Phanh” một tiếng, cả cái đầu bị đạp vỡ.
Hứa Thâm nhìn gót giày dính máu, trong lòng thầm nghĩ, dù năng lực của gã còn đặc tính che giấu khác, dù gã vẫn còn năng lực khôi phục sánh ngang với hệ trọng cấu, thì qua một cước vừa rồi, hẳn là không thể sống lại được đâu?
Làm xong chuyện này, Hứa Thâm lại nhìn thoáng qua bộ thi thể đã bị đè đứt lưng của gã.
...
Hạ Tĩnh Tương nhanh chóng lần theo dấu vết chiến đấu để tìm tới đây, lại lập tức nhìn thấy Hứa Thâm đang ngồi chồm hổm trên mặt đất phía trước, đưa lưng về phía mình, cô nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
Hứa Thâm tạm dừng vài giây, mới xoay người trở lại, cũng tiện tay lau lau hai má, xóa đi vết máu trên mặt mình, sau đó đứng thẳng lên, mở miệng nói: "Cô liên lạc với Hải Âm, xem tình huống của cô ấy bên kia."
Hạ Tĩnh Tương nhìn xuyên qua khe hở dưới quần khi Hứa Thâm đứng lên, trông thấy đống thi thể hỗn độn dưới mặt đất, trong lòng không khỏi giật mình một cái, sắc mặt khẽ biến.
Lúc trước khi phát động năng lực, cô đã ý thức được rõ ràng gã đàn ông này khủng bố ra sao, khó đối phó tới cỡ nào.
Nếu không có Hứa Thâm nhắc nhở, rất có khả năng hiện giờ cô đã bị giết ngược rồi.
Cô tự nhận là năng lực của bản thân không có sơ hở, thậm chí còn là vô địch. Nhưng ngay lần đầu giao phong với một tồn tại hình thái thứ hai khác, đã nếm phải thiệt thòi lớn, khiến cho đến tận bây giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
Không còn dám khinh thường hình thái thứ hai khác nữa.
Nhưng một kẻ mạnh mẽ như vậy, lại ngã xuống trước mặt Hứa Thâm?
Đây là người mà cô muốn đi theo sao?
Tâm trạng Hạ Tĩnh Tương trở nên vô cùng phức tạp.
Từ khi còn ở trong huấn luyện doanh, Hứa Thâm đã nhận được khá nhiều ưu đãi, về sau này, khi được điều tới tiểu đội trảm khư, hắn cũng một đường thăng tiến nhanh chóng khiến cô chỉ biết đứng đằng sau nhìn theo.
Kỳ thực chuyện đó cũng chẳng có gì, chỉ có duy nhất một điều làm cô không ngờ nổi, đó là cho tới hiện giờ, sau khi cả cô cũng trở thành hình thái thứ hai, còn thức tỉnh năng lực của bản thân, nhưng Hứa Thâm vẫn là tồn tại làm cô không thể nhìn thấu được.
Bỗng nhiên trong lòng cô dâng lên một loại xúc động yêu mến và thần phục.
Đây hoàn toàn là xúc động phát ra từ nội tâm, mà không chỉ thuần túy là cảm kích bởi vì Hứa Thâm từng có ân cứu mạng mình.