Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 653 - Chương 653. Anh Đã Chọn Nhầm Đường Rồi!

Chương 653. Anh Đã Chọn Nhầm Đường Rồi! Chương 653. Anh Đã Chọn Nhầm Đường Rồi!

"Được."

Hạ Tĩnh Tương đáp ứng một tiếng, liền cầm lấy dụng cụ truyền tin. Lúc trước khi ở trên xe, cô và Lâu Hải Âm đã thêm số liên lạc của nhau rồi.

Rất nhanh, thông tin được kết nối với bên kia.

Hạ Tĩnh Tương vừa nắm được tình huống, đã thuật lại với Hứa Thâm.

Bên kia, Lâu Hải Âm đang thông qua tiểu tinh linh, theo dõi người mặc hắc bào kia. Sau khi người mặc hắc bào này và Mộc Vương mỗi người đi một ngả, gã liền chậm rì rì mà xoay người rời đi, cả chặng đường này, vẫn tiến lên khá thong thả, có chút cảm giác nhàn nhã.

Nhưng Lâu Hải Âm cũng không dám đi lại quá gần người nọ, chỉ một mực đi theo từ phía xa xa.

Rất nhanh, bọn họ đã xuyên qua tiểu khu cũ nát lúc trước, liên tục đi qua chừng bảy, tám nhánh đường, bước vào một khu vực hoang vắng trong vùng ngoại thành.

Lâu Hải Âm khẽ nhăn mày, dần dần cô cảm nhận được tình huống không đúng.

Người này đến thành Bạch Nghĩ để mưu đồ bí mật, hiện tại mọi chuyện đều giải quyết xong, vì sao đối phương không quay lại hiện thực rồi lên xe rời đi?

Tuy tốc độ bùng nổ của hình thái thứ hai có thể vượt qua tốc độ xe chạy, nhưng ai sẽ rảnh rỗi tới mức thích chạy như điên kiểu ấy?

Trong lòng Lâu Hải Âm càng ngày càng bất an, không bao lâu sau, người mặc hắc bào vẫn đang đi ở phía trước, chợt ngừng lại.

"Xuất hiện đi." Người mặc hắc bào nọ vừa đứng thẳng đã cười khẽ nói.

Âm thanh quanh quẩn lan tràn giữa không gian trống trải.

Sắc mặt Lâu Hải Âm khẽ biến, cô bị đối phương phát hiện rồi?

Hay là người nọ nhìn thấy tiểu tinh linh của cô?

Nhưng chỉ có cô nhìn thấy đám tiểu tinh linh mà...

Phải biết rằng, kể cả khi cô đi theo ở bên người Nghĩ Hậu, dường như Nghĩ Hậu cũng không thể nhìn thấy đám tiểu tinh linh của cô.

Trừ phi là đám tiểu tinh linh nghịch ngợm, đi tới chạm vào người khác, mới bị phát hiện.

"Thích chơi ú òa ư?" Người mặc hắc bào nọ lại cất giọng lạnh nhạt, mang theo một chút ý cười tùy tiện: "Tuy ta không biết ngươi là ai, nhưng luôn lén lút như vậy cũng chẳng có nghĩa lý gì, ngươi theo dõi Mộc Vương tới đây đúng không?"

Ánh mắt Lâu Hải Âm lóe sáng, cô cúi thấp người xuống, không dám lên tiếng.

Tuy đối phương đã phát hiện ra cô, nhưng có vẻ như gã còn không biết vị trí cụ thể.

Một khi cô hiện thân, có thể sẽ bị tập kích.

"Lòng kiên nhẫn của ta hữu hạn, ngươi muốn nói chuyện với ta, hay là muốn... Tập kích ta đây? Nếu không ra, đừng trách ta độc ác." Người mặc hắc bào nói.

Ánh mắt Lâu Hải Âm lóe sáng, nhưng cô vẫn quyết định tiếp tục ẩn giấu.

Đúng lúc này, một bóng người nhẹ nhàng vỗ lên vai cô.

Lâu Hải Âm giật mình kinh hãi, lập tức quay đầu lại, mới nhìn thấy người tới là Hứa Thâm.

Cô hơi sửng sốt một chút, rồi ngấm ngầm buông lỏng một hơi.

"Tình huống hiện tại là gì?" Hứa Thâm hỏi.

Lâu Hải Âm thấp giọng nói: "Tựa như hắn phát hiện ra tôi, rất có thể người này là năng lực giả hệ cảm giác cực mạnh."

Hứa Thâm khẽ nhướng mày, lại đưa mắt nhìn người mặc hắc bào kia.

"Ta đếm đến ba, nếu không ra, ngươi sẽ không ra được nữa đâu." Người mặc hắc bào nói.

Hứa Thâm đứng dậy, ngay khi đối phương đếm tới 3, hắn cũng cất bước ra ngoài nhưng không khiến để hai cô gái đi theo, coi như làm một chút chuẩn bị đằng sau.

"Ừm?" Người mặc hắc bào nhìn thấy Hứa Thâm, tỏ vẻ có hứng thú nói: "Người trẻ tuổi, cậu đi theo tôi làm gì?"

"Anh là người của giáo hội Nguyệt Quang?" Hứa Thâm nhìn phía trên cổ tay áo của đối phương có hiện lên vài đường giáo văn màu bạc mờ ảo.

(Giáo văn: hoa văn tượng trưng cho tôn giáo)

Người mặc hắc bào cười nói: "Có chút ánh mắt nha. Làm sao? Giữa chúng ta có cừu oán?"

Không chỉ là cừu oán đâu... Hứa Thâm nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại lạnh nhạt nói: "Không có cừu oán, tôi là thống lĩnh hội Truy Quang, người giao tiếp với anh lúc trước là thủ lĩnh Mộc Vương của chúng tôi."

"Nga?" Người mặc hắc bào hơi kinh ngạc, chợt nheo mắt: "Cho nên cậu có ý gì?"

"Về sau anh hãy hợp tác với tôi đi, tôi muốn thay thế vị trí của hắn." Hứa Thâm nói.

Người mặc hắc bào thoáng sửng sốt một chút, rồi nở nụ cười: "Thú vị, quả nhiên người trẻ tuổi luôn muốn leo lên, nhưng cậu đã hỏi anh ra chưa?"

"Hỏi rồi, hắn vui vẻ chấp nhận." Khi Hứa Thâm nói chuyện, hắn cũng tiện tay ném đi một thứ.

Là nửa cái đầu còn lại của Mộc Vương.

Người mặc hắc bào nhìn thấy phần còn lại của đối phương vừa rơi xuống cách mình mấy mét, nụ cười trên mặt gã thoáng đọng lại một chút. Rất nhanh sau đó, vẻ mặt gã đã trở nên nghiêm túc hơn vài phần, lần đầu tiên gã quan sát Hứa Thâm thật kỹ càng, từ trên xuống dưới, rồi hỏi: "Có ý tứ, cậu tên là gì?"

"Hứa Thâm."

"Dường như cậu đã lầm rồi, tôi cực kỳ không thích loại người dĩ hạ phạm thượng, mặt khác, nếu muốn nuôi chó, loại chó được chăn nuôi phải do tự bản thân chúng ta chọn lựa. Làm vậy, chúng ta mới có thể yên tâm được. Cậu có hiểu không?"

"Hiểu được." Sắc mặt Hứa Thâm vẫn lạnh nhạt, nói: "Nhưng tôi tin tưởng các anh càng để ý tới kết quả hơn, hàng năm tôi có thể nộp lên cho anh con số mà hắn không cách nào lấy ra được."

"Ừm?" Người mặc hắc bào khẽ híp mắt, nói: "Cậu cảm thấy nói như vậy là có thể đả động được tôi?"

"Anh cứ việc nêu ra yêu cầu." Hứa Thâm nói.

Người mặc hắc bào cười lạnh: "Cậu có biết, hành vi của cậu đã mạo phạm đến tôi, chỉ cần tôi nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể giải quyết cậu hay không? Nếu cậu biết tôi là người của giáo hội Nguyệt Quang, vậy chắc hẳn cậu cũng biết bản giáo là tồn tại như thế nào?"

"Đương nhiên." Hứa Thâm lặng lẽ nhìn gã: "Cho nên anh muốn chọn như thế nào? Giết chết tôi? Sau đó lại tìm một con rối khác đi tới? Nhưng tôi cần nhắc cho anh nhớ một chút, hiện giờ thế cục của thành Bạch Nghĩ, chưa đạt tới trình độ thỏa mãn hình thái thứ hai tọa trấn, chỉ sợ các anh sẽ phải rút khỏi nơi này."

Người mặc hắc bào nở nụ cười, nói: "Cậu đang uy hiếp tôi?"

"Không, là đưa ra lời khuyên." Hứa Thâm nói: "Trừ phi anh cảm thấy bản thân có thể thỉnh cầu quân vương đi tới, nhưng hiện tại thành Bạch Nghĩ đang rơi vào thời kỳ mẫn cảm, tôi tin tưởng một khi quân vương buông xuống sẽ không phải chuyện tốt lành gì đâu."

"Tuy những gì cậu nói thực có đạo lý, nhưng tôi ghét nhất là người khác bàn điều kiện với mình." Người mặc hắc bào lạnh lùng thốt lên: "Nhất là loại dáng vẻ tựa như bản thân đã ăn chắc tôi của cậu. Bản thân chỉ là một kẻ ngu dân ở thành Để, thì đừng có trưng ra sắc mặt cao ngạo như vậy nha ..."

Nói xong, gã lại chậm rãi đi về phía Hứa Thâm.

Hứa Thâm thở dài: "Xem ra anh đã chọn nhầm đường rồi."

Bình Luận (0)
Comment