Người mặc hắc bào không nói thêm nữa, chỉ thấy cả người gã đều tản ra một thứ quang mang màu đen u ám, trong màu đen còn mang theo một chút màu đỏ sậm yêu diễm.
Thứ lực lượng này tựa như sương mù nhanh chóng tụ tập trên đỉnh đầu gã.
Dần dần, có vẻ như từ bên trong sương mù có một đôi cánh màu tối đen, vừa nhẹ nhàng duỗi dài ra, dường như một tồn tại nào đó, khó có thể miêu tả được, mới buông xuống nơi này.
"Ngô phụng dưỡng nữ thần Hắc Dạ, phụng dưỡng Hư Không Nguyệt Chủ, hết thảy những kẻ ngu si chưa mở mắt, đều phải tiếp nhận ngô chủ chiếu cố." Người mặc hắc bào hé miệng rì rầm tụng niệm, ánh mắt gã lại biến thành màu một đen thuần túy.
Ngay sau đó, cái cánh vẫn bị bao phủ bởi mảnh sương mù màu đen kia chợt đập đập vài cái, rồi nhanh chóng bay ra ngoài.
Rõ ràng nó là một loại sinh vật hình người được cấu tạo từ máu thịt, với bộ mặt dữ tợn như có vô số con giun đang nhúc nhích, ở chính giữa lại lõm xuống, xuất hiện một cái vòi phun sắc nhọn, phần xương sườn trước ngực nhô cao lên, tựa như mũi đao không ngừng rung động.
Thoạt nhìn, thứ sinh vật này không khác gì một con ác ma trong địa ngục.
Nó đang gào thét lao đến, trong tay cầm một thanh trường đao màu đen, muốn đánh về phía Hứa Thâm.
Hứa Thâm ngẩn ra, đối phương là năng lực giả hệ thao túng ư?
Hắn lập tức phóng thích năng lực lấy nhỏ đổi lớn, đồng thời nâng tay lên bắn ra từng bó sợi khư.
Thanh trường đao bén nhọn nhanh chóng chém xuống. Trong lúc bóng dáng của sinh vật thiên sứ có tạo hình giống hệt ác ma kia gần bước vào phạm vi lĩnh vực của Hứa Thâm, dường như nó cảm nhận được điều gì, trong miệng lập tức phát ra một tiếng rít bén nhọn chói tai.
Tiếng thét chói tai này mang theo sóng âm có lực xuyên thấu rất mạnh, nhưng loại công kích sóng âm này, lại phải xuyên qua bên trong lĩnh vực, mới tiến dần đến trước mặt Hứa Thâm được, và đương nhiên, trong quá trình này nó sẽ không ngừng bị suy yếu, tới cuối cùng, chỉ làm Hứa Thâm cảm thấy hơi chút chói tai mà thôi.
Nếu không phải thể lực đã suy yếu, chỉ cần nghĩ cũng biết đòn công kích này sẽ tạo thành thương tổn trực quan rất mạnh.
Xiềng xích gia tốc chạy như bay, trong nháy mắt đã xuyên thủng thân thể ác ma thiên sứ, quấn quanh đôi cánh, rồi kéo nó rơi xuống.
Cùng lúc đó, mấy sợi xiềng xích lại phóng ra từ trước ngực Hứa Thâm, như từng sợi xúc tu kéo dài, chỉ trong nháy mắt đã xỏ xuyên qua đầu ác ma thiên sứ, chui thẳng vào cái vòi phun rồi từ đằng sau, xé rách não.
Máu tươi như sương mù bắn tung toé trên mặt đất.
Toàn thân Hứa Thâm đều là xiềng xích lắc lư, tầm mắt lướt qua ác ma thiên sứ đang giãy giụa dưới chân, lại nhìn chằm chằm vào người mặc hắc bào phía trước.
Ánh mắt người mặc hắc bào nọ chuyển từ lạnh lùng đến kinh sợ, gã trầm thấp nói: "Mày đang khinh nhờn!"
"Không, là anh đang khinh nhờn." Hứa Thâm hờ hững nói.
Ánh mắt người mặc hắc bào phát lạnh: "Khó trách hắn lại bị mày giải quyết, trong hình thái thứ hai thành Để lại có loại mặt hàng như mày, đúng là khó được."
Mộc Vương kia còn khó chơi hơn ngươi... Ánh mắt Hứa Thâm vẫn rất bình tĩnh, nếu người mặc hắc bào này chỉ có một chút bản lĩnh như vậy, hơn phân nửa là ở trước mặt gã, Mộc Vương luôn ẩn tàng, không dùng ra toàn bộ thực lực.
"Có lẽ anh nên cân nhắc thêm." Hứa Thâm nói: "Hi vọng anh có thể quý trọng cơ hội này."
Ánh mắt người mặc hắc bào trở nên âm trầm, gã im lặng nửa ngày mới nói: "Đáp ứng cậu cũng không thành vấn đề, nhưng lễ vật dâng lên phải tăng gấp đôi, cậu có thể làm được hay không?".
"Được." Hứa Thâm không cò kè mặc cả, lập tức đáp ứng.
Người mặc hắc bào hừ lạnh một tiếng, nói: "Buông thiên sứ Hắc Dạ ra, nếu để nữ thần nhìn thấy một màn như vậy, ngài sẽ trừng phạt, khiến cho cậu chết không có chỗ chôn."
Hứa Thâm nhìn con quái vật đang bị xiềng xích trong tay mình trói buộc, đối phương cũng dám gọi loại quái vật dữ tợn này là thiên sứ?
Hắn chỉ cười cười, cũng nhanh chóng buông lỏng xiềng xích ra.
Người mặc hắc bào khẽ mấp máy môi, tựa như đang kết nối với một tồn tại nào đó không thể nhìn thấy. Một lát sau, phần đầu bị xé rách do vừa nãy thiên sứ Hắc Dạ không ngừng giãy giụa kia, đã một lần nữa sinh trưởng trở lại.
Sợi xúc tu từ trong vòi phun của nó hơi lay động, sau đó, thiên sứ Hắc Dạ xoay người bay trở về bên trong mảnh sương mù màu đen trên đỉnh đầu người mặc hắc bào.
Sương mù màu đen kia dần dần co rút lại, rồi từ từ chui vào trong cơ thể người mặc hắc bào.
"Lần sau tôi lại đến, trước khi đến sẽ thông báo với cậu. Cậu cứ thay tạm thời thế hắn đi, về chuyện của hắn, tôi sẽ giúp cậu xử lý." Người mặc hắc bào lạnh lùng nói.
Hứa Thâm mỉm cười nói: "Vậy đa tạ."
Người mặc hắc bào kia chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi xoay người lao vút đi, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Chờ đối phương rời khỏi, Hứa Thâm vừa muốn xoay người, bỗng nhiên hắn lại chú ý tới Mai Phù đang đứng tại vị trí lúc trước của người mặc hắc bào, tựa như đang chăm chú nhìn vào mảnh sương mù màu đen mà vừa nãy đối phương mới kêu gọi ra.
Hứa Thâm hơi sững sờ một chút, Mai Phù rất ít sinh ra hứng thú với một thứ gì đó.
Chẳng lẽ năng lực mà người nọ vừa thể hiện ra... còn chưa phải toàn bộ?
Hứa Thâm suy tư một chút, nhưng sau đó, đã quyết định cứ tạm thời đè chuyện này xuống dưới đáy lòng trước. Hắn nhanh chóng xoay người, nhìn thấy hai cô gái vừa bước khỏi rừng khư sau lưng.
"Vừa rồi ngài có thể giải quyết hắn, vì sao lại thả hắn trở về? Làm vậy có phải thả hổ về rừng hay không?" Hạ Tĩnh Tương có chút sầu lo nói.
Hứa Thâm khẽ lắc đầu: "Giải quyết hắn không khó, nhưng giải quyết xong một người còn có người kế tiếp. Tạm thời thứ chúng ta cần chính là bình tĩnh, không cần thiết phải gây xung đột với nội thành."
Hạ Tĩnh Tương sửng sốt, nói: "Nhưng ngài đã giết người nọ, hắn có thực sự cam tâm hay không?".
"Không cam tâm cũng vô dụng, trừ phi hắn phái quân vương đi tới..." Hứa Thâm mỉm cười nói.
Hắn tin tưởng này loại thời kỳ đặc thù thế này, muốn phái quân vương tới hay không, đối phương nhất định sẽ phải cân nhắc kỹ càng một chút.
Dù sao một cái hội Truy Quang, còn không đáng để quân vương ra tay.
Lui thêm một bước, kể cả quân vương thực sự đi suốt đêm tới đánh lén, thì hắn có Hắc Tuyết ở bên người, cô ấy cũng có thể giúp hắn kéo dài một chút thời gian.