"Nói lời tạm biệt nhiều như vậy." Hứa Thâm nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Tiếng kêu gào đau đớn trong miệng Hàn Thành lập tức ngừng lại, gã cắn chặt hàm răng, gương mặt đã đỏ lên như sung huyết, nhưng trong đáy mắt lại lộ ra vẻ sợ hãi.
Gã biết người trước mắt này là trảm khư giả hình thái thứ hai, mà đám trảm khư giả hình thái thứ hai kia đều là kẻ điên khùng, luôn có những hành động vượt ngoài dự đoán của mọi người.
"Anh đã giết cô ấy?" Hứa Thâm lại cắt một miếng trên tảng thịt bò, dùng nĩa chọc nó lên rồi đưa vào trong miệng.
Nếu Tô Sương vẫn chưa vào được nội thành, khẳng định rằng cô ấy sẽ liên lạc với hắn. Suy cho cùng, nếu nguyện vọng chưa đạt được, chắc chắn cô ấy sẽ tiếp tục gom tiền. Bởi vậy, khả năng cao là cô ấy đã xảy ra chuyện rồi.
"Tôi, tôi không có, tôi thật sự không biết... Á! !"
Cái nĩa thứ hai bay ra, cắm thẳng lên một cánh tay khác của gã.
Hàn Thành phát ra tiếng kêu thảm thiết, lúc trước gã vẫn còn một bàn tay có thể bịt lại chỗ đau trên cánh tay còn lại, hiện giờ cả hai cánh tay đều bị đóng đinh cả rồi, nhưng gã lại không dám giãy giụa, càng là như vậy, cảm giác đau đớn vì bị xé rách càng mạnh.
"Đó không phải đáp án mà tôi muốn nghe." Hứa Thâm nói.
Hàn Thành nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Hứa Thâm, tựa như cảm giác thống khổ trên tay đều biến mất, thay vào đó là sợ hãi mãnh liệt trào dâng trong lòng, khiến cho gã có một loại cảm giác mình đang đối diện với một con khư.
"Cô, cô ấy không chết." Hàn Thành cắn răng, run rẩy nói: "Những gì tôi nói đều là sự thật. Tôi, tôi có thể dẫn ngài đi gặp cô ấy."
Không chết sao?
Hứa Thâm khẽ nhướng mày, nhưng nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi tới run rẩy của đối phương, hắn có cảm giác người này không có nói dối.
"Cô ấy ở đâu, anh nhốt cô ấy sao?" Hứa Thâm hỏi.
Nỗi sợ hãi trong mắt Hàn Thành càng thêm sâu sắc. Tới lúc này, gã không chỉ sợ hãi Hứa Thâm trước mắt, mà còn sợ hãi hình ảnh vừa hiện lên trong đầu mình.
"Nhốt... có thể coi là như vậy, nhưng chủ yếu là tình huống của cô... Không thể chết được."
Lời nói của Hàn Thành quá mức kỳ quái, khiến người khác không sao hiểu nổi.
Hứa Thâm cũng có chút ngoài ý muốn. Hắn nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng mới gọi Mộng giáo chủ đi tới, có thể tự mình chứng kiến mọi chuyện sẽ yên tâm hơn.
Không bao lâu sau, Mộng giáo chủ đã đến.
"Giáo hoàng đại nhân." Mộng giáo chủ Viên Phi cung kính cúi đầu với hắn. Trong lúc ấy, ánh mắt lại nhanh chóng quét qua chung quanh, muốn từ hoàn cảnh xung quanh thu được nguyên nhân khiến cho Hứa Thâm tìm mình tới đây.
"Dùng năng lực của cậu, xem hắn đang chứa những gì trong đầu mình, sau đó tìm kiếm một cô gái tên là Tô Sương." Ánh mắt Hứa Thâm rất lạnh nhạt, trực tiếp mở miệng phân phó.
Viên Phi đưa mắt nhìn người trung niên đang run rẩy quỳ trên mặt đất, lập tức hiểu rõ mọi chuyện. Gã cung kính nhận lệnh, rồi đi tới sau lưng Hàn Thành.
Hàn Thành nghe được tiếng bước chân, hơi lo lắng quay đầu nhìn lại, nhưng tầm mắt đột nhiên chuyển thành mơ hồ.
Tiếng vù vù của ô tô vang lên bên tai, từ xa lại gần, dần dần trở nên vô cùng rõ ràng, cùng với một hồi xóc nảy ngay dưới chân, gã phục hồi lại tinh thần, mới giật mình phát hiện ra mình đang ngồi trên một chiếc xe có rèm che.
Chiếc ô tô nọ đang chạy đến một tòa trang viên xa hoa khí thế. Ngay khi gần tới phía trước tòa trang viên nọ, nó lập tức giảm tốc độ xuống.
Cửa lớn của trang viên mở ra, những thủ vệ đứng thành hàng hai bên, nhìn thấy gã đang ở bên trong ô tô, cả đám bọn họ đều lộ ra thần thái cung kính, cúi đầu hành lễ.
Hai bên đường trong trang viên là một nhóm người làm vườn đang cắt tỉa hoa cỏ, còn có những nữ đầy tớ đang bưng quần áo đã được giặt sạch đi ngang qua trên con đường mòn rải đá vụn.
Nơi này là... Nhà?
Không phải ta đang ở...
Hàn Thành vô cùng kinh ngạc, đến mức gã vẫn một mực ngồi yên trên xe, trong lòng dâng lên một loại cảm giác hoảng hốt và không chân thực, rõ ràng lúc trước... gã đang ở một nơi khác mà.
Chẳng lẽ trước mắt là mộng?
Nhưng... khi gã đưa tay chạm đến cửa kính xe, đường vân tay tròn tròn hơi thô ráp, còn cửa kính xe kia lại nhẵn nhụi và chân thật như thế!
Nơi này... Là hiện thực!
Hàn Thành thoáng sửng sốt một lát, trong lòng lập tức sinh ra loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Nói như vậy, những chuyện xảy ra lúc trước chính là mộng... Ừm, nói đến đây gã mới nhớ, lúc trước đã có chuyện gì xảy ra nhỉ?
Khoan đã, giờ này hẳn là gã đã tan tầm, về nhà rồi.
Đúng, là tan tầm về nhà.
Hàn Thành phản ứng lại, rồi không khỏi vỗ đầu, chẳng biết vừa rồi mình bị làm sao, chẳng lẽ tối hôm qua uống rượu đến hồ đồ luôn rồi?
Đều do con điếm nhỏ lẳng lơ kia, làm gã mất quá nhiều sức lực.
Hàn Thành lắc đầu cười cười, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác thả lỏng lạ thường, không thể nói rõ ra, tựa như một màn này trước mắt vô cùng trân quý.
Lúc này, chiếc xe chậm rãi lăn bánh đi qua, nhưng không dừng lại ở cửa chính, ngược lại nó chạy vào căn biệt thự được xây dựng đằng sau trang viên.
Hàn Thành kinh ngạc, sắc mặt hơi trầm xuống: "Ai cho anh mở ra nơi này?"
"Không phải là lão gia ngài phân phó sao?" Lái xe mỉm cười đáp lại.
Gương mặt hiện lên trên kính chiếu hậu, đúng là Viên Phi.
Hàn Thành trông thấy đối phương, trong lòng có chút nghi hoặc, lái xe của gã... có gương mặt như vậy sao?
Vì sao gã lại nhớ người nọ là một vị trung niên trầm ổn ít lời...
Chẳng lẽ là ảo giác?
Ngay khi Hàn Thành vô cùng nghi hoặc, chiếc xe nọ đã ngừng lại phía trước căn biệt thự. Lái xe bước xuống, chu đáo mở cửa xe cho Hàn Thành, rồi cung kính đứng qua một bên, làm ra thủ thế xin mời.
Trong lòng Hàn Thành mang theo một chút nghi hoặc, bước xuống xe, nhưng khi nhìn thấy căn biệt thự trước mắt, rất nhiều nghi ngờ từ trong đáy lòng gã đều biến mất, bỗng nhiên gã lại nghĩ đến một bóng ma khủng bố, da mặt không khỏi run lên nhè nhẹ.
Hoa lạp lạp!
Dường như ngay khoảnh khắc đó, từ bên trong biệt thự, có âm thanh xiềng xích vang lên.
Sau đó là tiếng xiềng xích bị lôi kéo đến vỡ tan, cùng với âm thanh của xiềng xích tiếp tục bị kéo căng, không thèm giấu giếm.
Hàn Thành nghe được. Rõ ràng âm thanh này còn cách một căn biệt thự mới có thể truyền đến nơi này, nhưng giống như nó đang ghé vào lỗ tai gã rồi vang lên vậy.
Gã hoang hốt, vội vàng lui về phía sau nửa bước theo bản năng.
"Lão gia, xin mời." Không biết từ khi nào cửa biệt thự đã mở ra, Viên Phi đứng ở cửa, lại làm ra thủ thế xin mời với Hàn Thành.