Hàn Thành muốn lui lại bản năng, lý trí nói cho gã biết, nơi đó vô cùng nguy hiểm, nhưng nhìn thấy lái xe kia làm ra tư thế mời, cũng không biết như thế nào, tựa như ma xui quỷ khiến, bởi vì gã lại dừng chân tại chỗ rồi đi qua.
Bên trong biệt thự là một mảnh tối đen sâu thẳm, tựa như một cái miệng kỳ quái vừa há ra, để rồi hắc ám xung quanh bao trùm lấy gã.
Đát, đát.
Tiếng bước chân dẫm lên bậc thang bằng gỗ, chậm rãi bước lên lầu.
Rất nhanh, hai người bọn họ đã đi tới lầu hai.
Hàn Thành vừa nhìn thấy cánh cửa lầu hai, tựa như một người vừa trong mộng chợt giật mình mở mắt, lập tức tỉnh táo lại.
Cơ bắp toàn thân gã đều trở nên căng thẳng, gã vội vàng xoay người muốn bước xuống lầu, nơi này tuyệt đối không để ở lâu.
Nhưng vị trí xuống lầu lại bị Viên Phi ngăn cản.
"Lão gia, ngài làm sao vậy?" Viên Phi mỉm cười nhìn Hàn Thành.
Vào thời khắc này, bỗng nhiên Hàn Thành lại có cảm giác, gương mặt người lái xe kia có chút xa lạ, nhưng lại có chút quen thuộc, tựa như gã vừa mới gặp mặt đối phương.
"Tránh ra!" Hàn Thành thô bạo nói.
Gã đưa tay đẩy vào bả vai đối phương, nhưng bàn tay vừa đụng vào, lại phát hiện thứ mà mình vừa chạm đến chính là khung cửa đang đóng chặt trước mắt.
Tựa như thời không đột nhiên bị dịch chuyển.
Hàn Thành ngây ngẩn cả người, hắn vội rụt tay về như bị điện giật, thậm chí còn hoảng sợ mà lui về phía sau hai bước.
"Ngài không bước vào xem sao?" Viên Phi mỉm cười nói.
Hàn Thành giận dữ hét lên: "Đến tột cùng mày là ai?"
"Tôi sao?" Nụ cười trên mặt Viên Phi càng nồng đậm.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười này lập tức tan chảy như sáp nến đang cháy, ngay cả thân thể cũng nhanh chóng tan chảy ra, sau khi thân hình bị tan chảy hoàn toàn, nó lại men theo kẽ hở ở cửa chảy vào trong gian phòng trước mắt.
Ngay sau đó, một âm thanh vừa êm tai vừa ai oán làm cho da đầu Hàn Thành run lên, đã truyền ra từ trong cửa: "Là tôi nha... Anh có đồng ý không?"
Âm thanh này mang theo vài phần đau thương, vài phần cầu xin, vài phần khát khao, vài phần u ám, giống như là lời thì thầm của con quỷ phía trước ngôi mộ hoang, làm kẻ khác động tình, càng làm kẻ khác cảm động.
Hàn Thành hoảng sợ mà mở to hai mắt nhìn thẳng tới.
Một cơn gió từ đâu thổi đến, bỗng nhiên cánh cửa trước mắt rơi ra.
Từng sợi tóc bay múa rời khỏi gian phòng trước mắt, ngay tiếp theo là một cái miệng kỳ quái dữ tợn.
Nhưng đằng sau cái miệng kỳ quái ấy, lại có một cái đầu người trắng như tuyết, chính nó là nơi phát ra thứ âm thanh vừa êm tai vừa ai oán hồi nãy. Lúc này, gương mặt nọ đang hướng ánh mắt đầy đau thương nhìn gã, mang theo đầy khát cầu: “Để cho tôi đi vào..."
Khi nói chuyện, xiềng xích trên người quái vật chợt nổ tung, nứt toác, thân thể quái vật di chuyển về phía trước, chạy ra khỏi phòng.
Mái tóc đen bay múa vây quanh Hàn Thành, gương mặt trắng như tuyết kia cũng kề sát tới mặt gã: "Để cho tôi đi vào...."
"Nha nha! !"
Đột nhiên Hàn Thành trợn to hai mắt, phát ra một tiếng gầm rú đầy hoảng sợ, cả người giống như mất nước, nhưng lại toát mồ hôi lạnh toàn thân, trên mặt đầy những giọt mồ hôi.
Lúc này căn phòng trước mắt đã biến đâu không thấy, con quái vật kia cũng biến mất, chỉ còn lại một chiếc bàn dài, cùng với ánh mắt hờ hững nhìn xuống đằng trước bàn.
Hàn Thành ngây người, gã nhìn ngó chung quanh, lúc này mới phát hiện bản thân đang ở bên trong cục Khư Bí lý.
Lúc trước... Là mộng?
Hàn Thành sửng sốt.
Viên Phi nhìn về phía Hứa Thâm, nói: "Giáo hoàng đại nhân, đã tìm được rồi, ngài muốn đích thân xem qua không?"
"Ừm." Hứa Thâm gật đầu.
Viên Phi lập tức phóng thích năng lực ra ngoài, mang Hứa Thâm đi vào mộng cảnh.
Ở trong mộng cảnh, gã có thể tái diễn lại khung cảnh trong mơ mà mình vừa xem hồi nãy, khiến cho Hứa Thâm cũng có thể tự mình trông thấy.
Rất nhanh, Hứa Thâm đã thấy được đủ loại hình ảnh thông qua góc nhìn của Hàn Thành.
Đó là rất nhiều cô gái đã chết thảm, cùng với Tô Sương.
Ngay khi Hứa Thâm nhìn thấy hình ảnh cuối cùng của Tô Sương cũng chính là lúc cô ấy bị con quái vật đằng sau cánh cửa kia nuốt hết, từ trong đáy mắt hắn xẹt qua một mảnh lãnh ý.
Nhưng biến hóa đằng sau, lại có chút khiến người ta ngoài ý muốn.
Bởi vì sau khi con quái vật kia cắn nuốt Tô Sương, ngay trong cơ thể nó đã xảy ra một chút biến hóa không hiểu rõ.
Mà kết cục của cảnh trong mơ kia, chính là con quái vật nọ vẫn còn bị nhốt trong trang viên của đối phương.
Hứa Thâm im lặng một lát, rồi đưa mắt nhìn Hàn Thành. Nhưng gần như ngay lập tức, hắn đã nói với Lâu Hải Âm: "Mang theo hắn, chúng ta lại đi một chuyến tới trang viên của hắ."
"Được." Lâu Hải Âm gật đầu.
Hứa Thâm nhanh chóng đứng dậy, rời đi. Về phần Viên Phi, hắn lại phân phó cho đối phương trở về làm chuyện của mình.
Bọn họ xuất phát từ cục Khư Bí, không bao lâu sau, Hứa Thâm đã được Lâu Hải Âm dẫn dắt, nhanh chóng đi tới trang viên của Hàn Thành.
Bọn họ xuyên qua Khư giới bước vào bên trong, trực tiếp đi đến phía trước căn biệt thự ở chỗ sâu trong trang viên.
Hứa Thâm nhìn xuyên qua Khư Nhãn, căn biệt thự trước mắt trở nên hư ảo, cho phép hắn thấy rõ cảnh tượng bên trong biệt thự.
Chỉ thấy phần lầu hai trong căn biệt thự tinh xảo nọ vô cùng hỗn loạn, tựa như sào huyệt của con gì đó, với máu đen và cáu bẩn trải rộng trên mặt đất.
Trên tường lầu hai có Khư Thạch được chế tạo thành cột trụ, đường kính tới mấy mét, bên trên có từng sợi xiềng xích đang buộc chặt một con quái vật.
Con quái vật này có cái đầu cực lớn, cả người là đều là lông tóc, tựa như một cái vỏ sò mọc đầy những gai nhọn.
Nhưng phần đỉnh của cái miệng kỳ quái kia, lại có một cái đầu trắng như tuyết, vầng trán và phần cổ thon như ngọc, dáng vẻ kia... Đúng là Tô Sương.
Hứa Thâm thấy sững sờ.
Tô Sương đã bị khư ăn rồi, nhưng... vẫn còn giữ lại cái đầu sao?
Hơn nữa từ cảnh trong mơ của Hàn Thành... Dường như con quái vật nọ đã bị Tô Sương khống chế???
"Cấp bậc của con khư này miễn cưỡng đạt đến cấp B." Lâu Hải Âm nghe được lời nói của nhóm tiểu tinh linh bên người, nhanh chóng chuyển lời cho Hứa Thâm.
Với bọn họ, loại khư cấp bậc này có thể dễ dàng xử lý mà không lao lực.