Hứa Thâm khẽ gật đầu, rồi mang theo Hàn Thành xuyên qua biệt thự, đi tới bên ngoài gian phòng kia.
Con quái vật nọ cũng chú ý tới sự hiện diện của Hứa Thâm và Lâu Hải Âm, cùng với Hàn Thành đang cúi người khom lưng như con chim cút bên cạnh bọn họ.
“Để cho, để cho tôi đi vào..." Cái đầu Tô Sương gắn trên miệng con quái vật nọ, lập tức vặn vẹo qua, phát ra tiếng cầu xin ai oán, ánh mắt nhìn về phía Hàn Thành.
Hứa Thâm không nói chuyện, chỉ hướng ánh mắt đánh giá xiềng xích đang trói buộc con quái vật nọ.
Sợi xiềng xích này chỉ có thể nhốt được khư cấp C, và hiển nhiên từ sau khi con quái vật trước mắt này nuốt được Tô Sương, nó hoàn toàn có thể thoát khỏi sợi xiềng xích ấy. Nhưng tựa như nó và Hàn Thành đã đạt thành một loại hiệp nghị nào đó, cho nên không thương tổn đối phương.
Nói cách khác, Hàn Thành lấy cái cớ "Đáp ứng" điều kiện, để bắt nó phục tùng.
"Nó muốn đi đâu?" Lâu Hải Âm tò mò hỏi.
Hứa Thâm im lặng không nói.
"Nội thành." Âm thanh chua xót của Hàn Thành truyền ra: "Chỉ cần đi nội thành, cái gì cô ấy cũng chịu làm, nếu không vì điểm ấy, tôi đã sớm chết mấy trăm lần rồi."
Gã có thể sống sót, chính vì dựa vào ưu thế này để giao dịch cùng quái vật trước mắt, khiến cho con quái vật này chẳng những ở lại bên người gã, còn nguyện ý giúp gã làm một chút chuyện không thể đưa ra ngoài ánh sáng.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho gã vừa yêu thích lại vừa sợ hãi đối với người từng là vợ cũ của mình đang ở ngay trước mắt kia.
"Con khư này muốn đi nội thành?" Lâu Hải Âm kinh ngạc, cũng không thể hiểu được tình huống trước mắt.
"Để cho tôi đi..." Xiềng xích lắc lư rung động, con khư thú kia đã tới gần trước mặt Hứa Thâm, nhưng ánh mắt nó vẫn một mực nhìn chằm chằm vào Hàn Thành.
Sắc mặt Hàn Thành khẽ biến, gã miễn cưỡng cười nói: "Chỉ cần cô chịu ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ cho cô đi."
"Tôi... rất ngoan." Con khư ấy khẽ thì thầm một câu, nói xong, nó lập tức đứng yên tại chỗ, không di chuyển nữa.
Trong đôi mắt Hứa Thâm lại xẹt qua một mảnh sát ý, nhưng rất nhanh hết thảy đều biến mất.
Hắn trầm thấp nói: "Tôi cho cô đi."
Con khư kia đang cúi đầu thì thầm, vừa nghe được lời nói của Hứa Thâm, bỗng nhiên lại ngẩng đầu, cái miệng kỳ quái dữ tợn kia lập tức ghé sát vào, gương mặt trắng như tuyết nọ cũng nhìn về phía Hứa Thâm: "Cậu... Để cho tôi đi?"
"Đúng vậy, để tôi đưa cô đi." Hứa Thâm chậm rãi nói từng chữ một.
Cái miệng khư kia lập tức há ra, phụt lên một thứ mùi tanh tưởi, nhưng trên trán lại nứt ra một cái miệng, lộ ra nụ cười đầy mừng rỡ: "Vậy cậu cần tôi làm cái gì?"
"Không cần gì cả." Hứa Thâm nói.
"Nhưng mà..."
"Đi theo tôi đi." Hứa Thâm nói: "Cô muốn đến nơi nào, tôi đều đưa cô đi."
Con khư nọ khẽ giật mình, rồi bỗng nhiên khuôn mặt đang chăm chú quan sát Hứa Thâm kia, chợt nhớ tới cái gì, nó nghiêng đầu tự hỏi: "Cậu... Giống như có chút quen mắt."
Trong lòng Hứa Thâm hơi chấn động, hắn lập tức nhìn về phía cô ấy.
Nhưng vẻ mặt cô ấy chỉ khẽ nghi hoặc, lại không nói thêm điều gì nữa.
Hứa Thâm nhìn cô ấy một cái thật sâu, không nghĩ tới Tô Sương lại rơi xuống kết cục như vậy.
Với trạng thái của con khư này... Khó trách Hàn Thành sẽ nói cô ấy không thể chết đi.
Bởi vì kể cả Hứa Thâm, cũng không có cách phán đoán xem con quái vật trước mắt là khư, hay là Tô Sương.
Dường như lúc con khư nọ ăn Tô Sương, nó đã kế thừa một bộ phận trí nhớ và chấp niệm của cô ấy.
Nhưng có lẽ về sau, Tô Sương đã đảo ngược lại, rồi cướp đoạt ý chí của con khư kia...
Khư… Đến tột cùng là loại tồn tại như thế nào?
Hứa Thâm không khỏi nghĩ tới "Ma ma", sau đó lại hồi tưởng tới rất nhiều con khư đã bị hắn ra tay chém giết.
Có người một nhà khư sống vui vẻ hoà thuận.
Có khư phụ thuộc vào con người, chỉ vì tìm kiếm thứ mà chính mình đã mất đi.
Ngoại hình của khư và nhân loại rất tương đồng, nhưng chúng lại không phải nhân loại…
Đến tột cùng, chúng từ đâu mà đến?
Và sinh ra như thế nào?
Hứa Thâm hoàn toàn không biết gì cả.
Bởi vậy hắn cũng không thể phân rõ, rốt cuộc tồn tại trước mắt là khư hay là Tô Sương?
"Đi thôi." Hứa Thâm nhìn thấy Tô Sương vẫn còn chậm chạp chưa suy nghĩ kỹ càng, hắn lập tức xoay người nói.
Tô Sương do dự một chút, cuối cùng mới chậm rãi nhúc nhích thân thể, đi theo phía sau Hứa Thâm.
Nhưng ngay lúc đi ngang qua Hàn Thành, cô ấy vẫn ngừng lại, cúi đầu nói: "Anh có... Đồng ý không?"
Hàn Thành vốn định nói không, bởi vì trong lòng gã vẫn luôn có loại cảm giác, khi mà gã đồng ý, trước mắt sẽ phát sinh một chuyện cực kỳ nguy hiểm, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Hứa Thâm quét tới, những lời vừa muốn nói lập tức kẹt lại trong cổ họng, nói không nên lời.
Cuối cùng, gã chỉ có thể ôm một chút tâm lý may mắn, phẫn nộ nói: "Đồng ý, cô có thể đi."
Tô Sương lập tức sửng sốt, rồi nhanh chóng lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, ánh mắt cũng muốn phát sáng lên.
"Đồng ý rồi nha... Vậy thì quá tốt rồi!"
Cô ấy cười ha ha, giống như một đứa nhỏ vì vui sướng mà nhảy cẩng lên.
Nhưng rất nhanh, vẻ mặt của cô ấy lại trở nên quỷ dị, ánh mắt như cười như không nhìn về Hàn Thành.
"Rốt cuộc anh cũng chịu đồng ý rồi..."
Con ngươi Hàn Thành co rụt lại, gã nhìn cái miệng kỳ quái nọ đang không ngừng tới gần mình, vội vàng nói: "Nếu cô còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ không đồng ý.”
"Đã chậm rồi…” Nụ cười trên mặt Tô Sương trở nê vặn vẹo.
Hàn Thành hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau, nói với Hứa Thâm: "Cứu tôi!"
Hứa Thâm không nói chuyện, lập tức rời khỏi lầu hai.
Lâu Hải Âm có chút nghi hoặc, cô không hiểu rốt cuộc khung cảnh trước mắt có nghĩa là gì, rồi mang theo tâm trạng ngơ ngác, đi theo Hứa Thâm rời đi.
Răng rắc!
Ngay sau khi hai người bọn họ rời đi, tiếng kêu thảm thiết và tiếng khung xương vỡ vụn vang lên, thân thể Hàn Thành bị cái miệng kỳ quái giống như vỏ sò nọ kẹp lấy, vô số răng nhọn bao phủ xung quanh.
Không bao lâu sau, Hứa Thâm đang lặng lẽ chờ đợi bên ngoài biệt thự, nghe được động tĩnh sau lưng. Hắn quay đầu lại đưa mắt nhìn qua.
Là Tô Sương đang chậm rãi nhúc nhích đôi chân nhỏ bên dưới cái miệng kỳ quái kia, đi tới.