"Khư cấp A?"
Sắc mặt mấy người bên cạnh khẽ biến.
Khư cấp A chính là chiến lực cấp quân vương, tuy trong nhóm khư cấp A kia cũng có mạnh có yếu, con nhỏ yếu nhất, kể cả tồn tại hình thái thứ hai như bọn họ cũng có thể miễn cưỡng thoát thân từ trong tay nó, nhưng tuyệt đại bộ phận khư cấp A, đều có thể dễ dàng đùa bỡn hình thái thứ hai trong lòng bàn tay.
Ánh mắt Cao Vân trầm xuống, Nghĩ Hậu lại giao tọa kỵ cho một kẻ thuộc phiên đội sáu, chẳng lẽ cô ta đã sớm hoài nghi gã rồi?
Nếu thực sự là như vậy... Từ trong đáy lòng gã nổi lên một tia hàn ý.
Đột nhiên gã lại cảm thấy, cả quá trình bắt đầu từ khi tên nhóc phiên đội sáu kia trúng cử đội thân vệ đến lúc hắn chiến thắng trong quá trình tranh cử đội trưởng… quá nhanh rồi.
Chẳng lẽ… Nghĩ Hậu đã sớm phát hiện ra Dạ Thử Vương?
Đủ loại suy nghĩ xẹt qua trong đầu khiến ánh mắt Cao Vân càng thêm âm trầm, bỗng nhiên gã lại cảm thấy được không biết lựa chọn của chính mình là đúng hay sai, có lẽ bản thân đã đi nhầm rồi…
"Khư cấp A sao? Ta sẽ tự mình đi xem một cái." Đôi mắt Dạ Thử Vương híp lại.
Mấy người bọn họ lại báo cáo thêm một chuyện khác, ngay sau đó, Dạ Thử Vương liền kết thúc lần tụ họp bí mật này. Rồi dưới cái nhìn chăm chú của mấy người khác, gã tiến lên một bước, bóng dáng lập tức dung nhập vào hư không, biến mất ngay trước mắt mọi người.
Dạ Thử Vương không bước vào tầng càng sâu hơn trong Khư giới trung, mà là thật sự biến mất trước mắt mấy người bọn họ, rồi giây tiếp theo, bóng dáng gã lại xuất hiện tại ở cách vị trí cũ chừng vài dặm.
Sau đó lại tiến lên bước thứ hai.
Cùng kết quả như vậy, bóng dáng này lại xuất hiện cách điểm dừng chân vừa rồi chừng bốn, năm dặm.
Liên tục vài bước, Dạ Thử Vương đã đi đến phía trước cung Tuyết.
Tới đây, ánh mắt gã trở nên ngưng trọng, bóng dáng nhanh chóng bị che giấu đi, bắt đầu quan sát cung Tuyết trước mắt từ tầng sâu nhất mà bản thân có thể chạm đến trong Khư giới.
Cung Tuyết có hai tầng, tầng thứ nhất là kiến trúc trong hiện thực, đề phòng sâm nghiêm, ở trong mắt những hình thái thứ hai khác, chỉ cần bước vào Khư giới là có thể quan sát toàn bộ cảnh tượng bên trong cung Tuyết.
Nhưng trên thực tế, lại không thể.
Ở bên trong Khư giới, cung Tuyết là một ngọn núi bị đào rỗng, bên trong đầy rẫy những con đường nhỏ uốn lượn, giống hệt một cái tổ kiến, tuy đứng ở bên trong Khư giới, có thể nhìn thấy cung Tuyết mơ hồ, nhưng tầm mắt lại bị thứ bên ngoài che chắn tổ kiến trong Khư giới.
Lúc này ở trong mắt Dạ Thử Vương, tổ kiến trước mắt cũng trở nên hư ảo, bị tầm nhìn xuyên qua. Nhưng ở tầng quân vương, lại có một khu sào huyệt cung điện nhỏ, nằm tại chỗ sâu nhất trong cung Tuyết.
Bên ngoài sào huyệt có những đường dịch thể màu máu uốn lượn từ khắp nơi, chảy xuôi tới.
Tại phần cuối của những đường dịch thể màu máu nọ, lại là một cảnh tượng khủng bố.
Có vài thi thể khư thú bị giam cầm bởi tầng tầng xiềng xích.
Có con còn bị ai đó dùng cột đá cổ xưa xỏ xuyên qua thân thể, trên cột đá nọ có khắc đầy những hoa văn chi chít rậm rạp, tựa như đang hiến tế.
Huyết dịch từ trên thi thể của những con khư kia không ngừng chảy xuống, rồi dung hợp lại cùng một chỗ, chảy vào bên trong tổ kiến.
Hiển nhiên nơi này là khu vực bí ẩn nhất của Nghĩ Hậu.
Ánh mắt Dạ Thử Vương trở nên âm trầm, gã không mạo muội hành động, bởi vì gã cảm nhận được một loại nguy hiểm nào đó, xuất phát từ bên trong tổ kiến với từng dòng huyết dịch chảy xuôi kia, tựa như nó chính là một miếng mồi ngon miệng.
Không lâu trước đây từng có quân vương tập kích nơi này, đã tạo thành không ít thương vong cho đội thân vệ, quân đội đóng tại nơi này cũng tử thương thảm trọng.
Đáng tiếc gã lại không thể tận mắt nhìn thấy màn đại chiến kia, nếu không, khẳng định gã có thể tìm được một chút nhược điểm của Nghĩ Hậu.
Việc đã xong, gã mới đến nơi này điều tra, có vẻ như vị quân vương tham dự trận chiến ấy đến từ nội thành, nhưng gã không quen biết đối phương, và có vẻ như người này tới gây phiền toái cho Nghĩ Hậu là vì một nguyên nhân khác.
Thậm chí Dạ Thử Vương còn hoài nghi, trận đại chiến này có liên quan tới một tổ chức thần bí nào đó.
Đáng tiếc gã lại không thể điều tra được tin tức của vị quân vương kia, nếu không, đứng trước thế cục hiện giờ, gã hoàn toàn có thể thử hợp tác với đối phương.
Gã dám chắc ở nơi này có cất giấu một thứ gì đó rất quan trọng với Nghĩ Hậu...
Đôi mắt Dạ Thử Vương hơi ngưng lại, trong lòng có một loại trực giác, Nghĩ Hậu đã rời khỏi cung Tuyết, có lẽ cô ta muốn đến nội thành tìm kiếm viện trợ, hoặc là ra bên ngoài thỉnh cầu viện trợ từ những thành Để mà bản thân từng qua lại thân thiết khác.
Cũng có thể cô ta đang ở khu Hắc Quang, tiềm hành phục kích bên người tên đội trưởng phiên đội sáu kia.
Nói cách khác, rất có khả năng ở nơi này chính là một cái tổ rỗng.
Dạ Thử Vương vừa nghĩ đến đây, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
Bản thân là một vị quân vương, tác phong làm việc của gã vô cùng dứt khoát, ngay khi đã chắc chắn với suy nghĩ trong đầu mình, gã lập tức ra tay.
Sưu!
Gã tiến lên một bước, sau đó cả người lại trực tiếp xuất hiện ngay phía trước tổ kiến, vị trí hội tụ của từng đường dịch thể màu máu kia, rồi dứt khoát nâng tay lên, một thanh loan đao xuất hiện trong lòng bàn tay gã.
Phía trên loan đao có một lỗ thủng màu đen quỷ dị, bên trong lỗ thủng ấy có từng con mắt đang chăm chú nhìn ra.
Những con mắt này lớn bằng nắm tay, quỷ dị vô cùng, có con sở hữu tròng mắt màu đỏ đậm, có con lại sở hữu tròng mắt màu vàng đục, hiển nhiên tất cả đều không phải là mắt người.
Sưu!
Đột nhiên gã giương đao lên chém thẳng xuống.
Lực lượng sắc bén như muốn xé rách hết thảy, gần như cả thế giới trước mắt đều bị chém đứt ra.
Tổ kiến cũng bị xé rách!
Nhưng rất đột ngột, từ bên trong tổ kiến vừa bị xé rách nọ, lại bắn ra một luồng ngân quang.
Là một thanh trường thương phá tổ lao ra ngoài, giết thẳng về phía Dạ Thử Vương.
Toàn thân người cầm thương kia vốn đang đắm chìm trong dịch thể máu tươi, chợt lộ ra dáng người thon thả, trắng như tuyết, gương mặt yêu dị mà lãnh diễm.
Dung mạo kia... Rõ ràng là Nghĩ Hậu!