Con ngươi trong mắt Dạ Thử Vương co rụt lại, gã có chút kinh hãi.
Chẳng lẽ đây là bẫy rập? !
Gần như gã không có bất cứ do dự gì, chỉ trong nháy mắt đã bứt người rời đi.
Cùng lúc ấy, thanh trường thương nọ đã đánh tan hư không, lao tới.
Rõ ràng mũi thương không đánh trúng Dạ Thử Vương, nhưng chẳng hiểu vì sao trong yết hầu của gã lại phun mạnh ra một ngụm máu tươi, thậm chí trên người còn xuất hiện một lỗ thủng to bằng miệng bát.
"Đáng chết!" Trong lòng Dạ Thử Vương đầy kinh sợ, làm sao có thể?
Dựa theo những gì gã phỏng đoán, đúng là trong lúc này Nghĩ Hậu có thể xuất hiện tại bất cứ nơi nào, nhưng gần như cô ta không có khả năng xuất hiện tại nơi này.
Đáng chết, lại bị cô ta tính kế.
Hành động đầu tiên đã thất bại, dưới tình huống bị thương, Dạ Thử Vương không dám ham chiến.
Nếu chính diện giao phong, tuy lần này gã có chuẩn bị mà đến, nhưng vẫn không nắm chắc mười phần có thể chiến thắng Nghĩ Hậu, huống chi lúc này, bản thân đã bị phục kích, ai biết đằng sau còn có thứ gì sẽ nhảy ra?
Ít nhất là con ngựa đê tiện chuyên liếm cẩu (nịnh nọt) nọ còn chưa xuất hiện đâu.
Sưu!
Bóng dáng Dạ Thử Vương lóe lên cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã biến mất ngoài mười dặm.
Mà cùng lúc ấy, ở bên trong tổ kiến, Nghĩ Hậu đang hướng đôi mắt lạnh lùng nhìn theo phương hướng gã vừa biến mất, ánh mắt lạnh lẽ vô cùng, nhưng không có truy kích.
Cô thu trường thương trở về, chợt nhắm mắt lại, nâng tay lên, khư lực phun ra. Bỗng nhiên một cảnh tượng y như kỳ tích phát sinh, chỉ thấy khu vực tổ kiến đã bị xé rách chung quanh lại phục hồi như cũ, sau đó, chúng giống hệt những cánh hoa, nhẹ nhàng khép lại, bao bọc xung quanh.
"Khốn nạn!" Dạ Thử Vương đã chạy khỏi khu Mẫu Hoàng, mới hốt hoảng quay đầu nhìn lại, thấy Nghĩ Hậu không có đuổi theo mình, mới hơi chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, cơn phẫn nộ mãnh liệt vọt tới.
Gã vốn tưởng rằng, bản thân trốn ở một nơi bí mật gần đó, trải rộng bố cục hoàn hảo khắp nơi, là có thể chiếm trước tiên cơ, dù trên phương diện mưu lược, gã không thể vượt qua nữ nhân xảo quyệt kia, nhưng một khi trên tay cô ta không có bài để sử dụng thì có giỏi bố cục đến mức nào cũng chỉ là một tấm bảng hiệu trơ trọi, chẳng đánh đấm được ai, tới cuối cùng, chỉ có thể hiết thái [1].
[1] : Từ này nó có quá nhiều ý nghĩa, vừa là sụp đổ, thất bại, không có hy vọng thành công, vừa là rớt đài, bó tay chịu trói…
Nhưng ngay trong lúc gã đắc ý nhất, đối phương lại giáng cho một đòn đau, làm gã cảm thấy vô cùng nghẹn khuất và khó chịu.
"Cô ta không đi xin viện trợ từ bên ngoài ư? Rõ ràng loại chuyện buông tay hết thảy, một mực mai phục tại nơi này, là cách làm ngu ngốc nhất, thế nhưng… cô ta lại suýt chút nữa đã thành công rồi!" Sắc mặt Dạ Thử Vương trở nên cực kỳ khó coi.
Nhưng rất nhanh, gã đã bình thường trở lại.
Tuy lần này là gã tính sai, nhưng bên phía Nghĩ Hậu cũng chẳng đạt được ưu đãi gì nhiều, lần phục kích vừa rồi đã thất bại.
Mà thất bại này lại có nghĩa là Nghĩ Hậu phải chịu tổn thất thật lớn, lỡ mất cơ hội gọi viện binh.
Dạ Thử Vương hướng ánh mắt nhìn về một nơi nào đó, từ trong đáy mắt lộ ra sát ý.
Nếu cô muốn cố bố nghi trận, thì ta sẽ đập nát toàn bộ thế trận của cô!
Sưu!
Đến đây, Dạ Thử Vương không dừng lại nữa, thay vào đó là liên tục nâng bước rời đi, tuy gã cũng không biết ý đồ tiếp theo của mình có thêm một lần nữa bị Nghĩ Hậu dự đoán được hay không, nhưng gã tin tưởng vào tốc độ của bản thân.
Một khi gã dứt khoát chạy tới thì Nghĩ Hậu có dùng tốc độ cao nhất đuổi qua, cũng không kịp.
Gã tuyệt đối có thể đến trước cô ta.
Một phút đồng hồ ngắn ngủi sau, Dạ Thử Vương đã từ khu Mẫu Hoàng đi tới khu Hắc Quang.
Quãng đường cực xa, dù ngồi trên xe một mạch chạy tới cũng mất hai tiếng đồng hồ, vậy mà đặt ở trước mặt gã, chỉ mất một phút mà thôi, hơn nữa, Dạ Thử Vương còn chưa dùng tới tốc độ cao nhất.
Dựa vào con đường được chỉ dẫn trong tình báo, Dạ Thử Vương nhấc chân lên, chỉ một bước đã đi tới quảng trường Hi Lâm.
Một tòa giáo đường nguy nga xuất hiện trong tầm nhìn, ánh mắt Dạ Thử Vương xuyên thấu qua, cả giáo đường trở nên hư ảo, tất cả mọi khung cảnh bày trí bên trong đều ánh vào mi mắt.
Không có người.
Dạ Thử Vương đứng giữa trời cao, lấy ra dụng cụ truyền tin.
Rất nhanh, đầu dây bên kia đã báo lại một địa chỉ khác.
Nói gì thì nói, Dạ Thử Vương cũng từng là người thống trị thành Bạch Nghĩ, đương nhiên sẽ có chút quen thuộc với nơi này. Gã liên tục tiến lên mấy bước, liền đi tới cục Khư Bí trong khu Hắc Quang.
Tầm mắt xuyên thấu tới, bên trong cục Khư Bí có thật nhiều bóng người đang di chuyển qua lại.
Mà ở bên trong văn phòng cục trưởng, chỉ có duy nhất một bóng dáng đang ngồi.
À không, đằng sau người nọ có một con... Khư!
Ánh mắt Dạ Thử Vương thoáng trở nên nghiêm túc, đó là một con khư có dáng người nhỏ xinh, mái tóc rậm rạp.
Ngay khi gã nhìn về phía đối phương, dường như con khư kia cũng có cảm giác, nó lập tức ngẩng đầu nhìn về phía gã.
Mà cùng lúc con khư kia ngẩng đầu nhìn lên, dường như người trẻ tuổi đang ngồi xoay bút trên chiếc ghế kia, cũng cảm nhận được động tĩnh của con khư bên cạnh, để rồi ánh mắt cũng nhanh chóng nhìn về phía này, theo tầm nhìn của con khư nọ.
Hắn... Có thể trông thấy? !
Con ngươi trong mắt Dạ Thử Vương lập tức co rụt lại, trong lòng có chút kinh hãi.
Bởi vì ngay lúc này, rõ ràng là con khư cấp A kia đang ở tầng sâu trong Khư giới, cùng tầng với gã.
Nhưng người trẻ tuổi nọ lại có thể nhìn thấy động tĩnh của con khư kia... Hắn là quân vương sao? !
Trong phút chốc, Dạ Thử Vương có cảm giác đầu óc mình vừa nổ vang một tiếng, chấn động, rất nhiều tin tức cùng lúc vọt tới, bỗng nhiên gã tỉnh ngộ.
Khó trách, khó trách… Nghĩ Hậu lại lựa chọn từ bỏ cơ hội đi tìm kiếm viện binh, rồi một mực trốn trong tổ kiến phục kích gã.
Hóa ra cô ta đã sớm tìm được trợ thủ rồi.
Và quân vương trẻ tuổi này là mồi, bản thân Nghĩ Hậu cũng là mồi.
Không cần biết gã tới tập kích ai, đều sẽ ăn quả đắng!