Trước mắt gã chính là đôi chân nhỏ thon dài, tựa như đang đi tới từ trong hư không, nhẹ nhàng mà tuyệt mỹ, hồn nhiên thiên thành, tinh xảo điêu khắc y hệt một tác phẩm nghệ thuật.
Ánh mắt chiến sĩ nọ lộ ra vẻ vui mừng, nhưng ngay sau đó, vẻ vui mừng này lập tức đọng lại.
Gương mặt gã trở nên khiếp sợ trong khi ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ xinh kia, giống như đang nhìn một thứ gì đó cực kỳ khủng bố.
Đây là... loại quái vật gì?
"Hương vị trên người anh rất quen thuộc." Mai Phù đang cười mỉm nhìn gã, bàn tay nhỏ bé đặt trên phần cằm yêu kiều của bản thân, tựa như đang tinh tế ngửi và thưởng thức: "Vẻ ngoài thật mỹ vị."
Thân thể cứng ngắc của chiến sĩ nọ dần dần khôi phục hành động, gã kinh sợ nói: “Cô là ai?"
"Chẳng lẽ tôi không dễ nhìn sao?" Mai Phù thoáng hiện vẻ nghi hoặc và ủy khuất nói.
Dễ… Dễ nhìn... ?
Chiến sĩ nọ sửng sốt, gã có giàu trí tưởng tượng tới cỡ nào, cũng không thể liên kết nổi hai chữ này với con quái vật trước mắt.
Làm... Làm sao có thể gọi là "Đẹp" được! !
"Ây cha… Được rồi, ngươi chính là đồ ăn, không có thẩm mỹ cũng thực bình thường mà..." Dường như Mai Phù đã trở lại bình thường, cô cười hì hì một tiếng, chợt chậm rãi bước đi giữa hư không, tiến lại gần đối phương.
Chiến sĩ nọ kinh sợ, lập tức kích thích lượng lớn thần huyết bắn ra từ miệng vết thương cả người, ngay tại một khắc này, gã đã phát động năng lực của bản thân tới mức tận cùng.
Chỉ thấy cả người gã hóa thành màu vàng, mái tóc trên đầu trở nên rối loạn, cả người đều tản ra một loại khí tức thần thánh giáng trần.
Điện quang màu vàng cuồng bạo phóng lên cao, chiếu rọi thế giới.
Cùng lúc ấy, ở ngoài mười dặm, hai bóng dáng một lớn một nhỏ đang dắt tay nhau chạy đi, ven đường lưu lại một bãi máu tươi.
Dường như nghe được động tĩnh, cả Hải Tước lẫn Linh Lục đều quay đầu nhìn lại, rất nhanh, cả hai đã trông thấy một luồng quang mang màu vàng lóng lánh vừa nổi lên ngay tại vị trí bùng nổ cuộc chiến lúc trước, ở giữa Khư giới cô tịch mà tối tăm xung quanh.
Và rõ ràng khoảng cách xa đến thế, nhưng hai người bọn họ vẫn có thể cảm nhận được một luồng khí tức đậm đặc truyền lại từ phía hào quang kia.
Trong đôi mắt bình tĩnh của Hải Tước hiện lên vài phần ngưng trọng, mà Linh Lục đang bị bà ấy nắm tay, cũng kinh ngạc mở to hai mắt, nói: "Là người vừa nãy sao? Năng lượng thật mạnh, nếu vừa rồi hắn bộc phát ra lực lượng như vậy, cả ma ma cũng sẽ bị thương đó."
Hải Tước không lên tiếng, ánh mắt đang nhìn chăm chú vào luồng kim quang vừa tỏa sáng chói mắt lại vội vàng lụi tàn như ánh sáng đom đóm đằng xa, tựa như trong hư không còn lưu lại dư ảnh của tia chớp màu vàng ấy.
Đôi mắt bà khẽ chớp, mơ hồ hiện lên một mảnh kiêng kị, rồi vội vàng xoay người lôi kéo bàn tay con gái mình, tiếp tục đi về phía trước: "Đi thôi, đừng để bị bỏ lại."
"Vâng." Linh Lục ngoan ngoãn gật đầu.
Cùng lúc ấy, ở chiến trường ban đầu, tia chớp màu vàng kia đã biến mất, chiến sĩ nọ đang chống trường mâu trong tay, quỳ một gối xuống đất.
Mái tóc trên đầu bị tia chớp nọ chiếu rọi vừa biến thành màu vàng, đã khôi phục lại thành màu đen. Lúc này, vóc dáng cao lớn, chắc nịch tựa như bị điện giật, chuyển thành cháy đen, hai mắt trũng sâu, tựa như một lão giả nhăn nheo, khô héo, trên người chi chít những nếp nhăn.
Gã há mồm to thở phì phò, trên môi cũng đầy những nếp nhăn, hai mắt đục ngầu mang theo nỗi hoảng sợ vô cùng tận, đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng trước mắt.
"Mày... Đến tột cùng là ..."
Tiếng cười giống như chuông bạc vang lên.
Mai Phù nhẹ nhàng nâng tay, tựa như trong hư không có một loại lực lượng gì đó đè ép tới, loại trạng thái dồn nén này giống như một bộ móng vuốt quái dị, dữ tợn vô hình, tóm lấy thân thể chiến sĩ kia, sau đó càng ngày càng dùng sức.
Âm thanh “Răng rắc” vang lên, khôi giáp trên người chiến sĩ bị vò tới biến hình. Trong quá trình dồn nén kia, thân thể gã cũng phát sinh biến hóa, yết hầu phát ra âm thanh trầm đục, như muốn phát ra tin tức cầu cứu, nhưng khô khốc, nói không nên lời.
Cuối cùng cả thân thể đều bị vân vê thành một cục.
Trong cục thân thể nọ, có lẫn lộn cả máu thịt, khung xương, chiến giáp vân vân… và toàn bộ những thứ ấy đều bị ép chặt lại, chỉ còn kích cỡ bằng nắm tay người bình thường.
Ngay sau đó, từ bên trong, từ từ bị ép ra một giọt máu tươi màu vàng.
Màu sắc của giọt máu tươi nọ vô cùng thuần khiết, rạng rỡ, còn trong suốt hơn cả những giọt máu màu vàng mà chiến sĩ nọ từng phóng ra lúc trước, hoặc chúng nó chính là một, nhưng tựa như giọt máu tươi cuối cùng này chính là sản phẩm được phóng đại đến mức tận cùng của những giọt máu tươi khác.
Có thể nhìn thấy vô số năng lượng giống như bọt khí ẩn chứa bên trong giọt máu kia, thoạt nhìn rất giống vũ trụ ẩn chứa đầy những vì sao trên bầu trời.
Đầu ngón tay Mai Phù khẽ chạm tới, giọt máu tươi màu vàng ấy lập tức bị hút vào trong khe hở.
Trên mặt Mai Phù lập tức lộ ra vài phần sung sướng. Cô từ từ nhắm hai mắt lại, tựa như cả người vừa rơi vào bụi hoa, sau đó đắm chìm vào quá trình tinh tế thưởng thức mùi hương dễ chịu ấy, cùng với dư vị khó mà miêu tả được.
Hồi lâu sau, cô mới mở mắt, nhìn những thứ hỗn loạn linh tinh bị ép thành một cục trong tay, hì hì cười một tiếng, rồi tiện tay xoa nắn nó thành tro tàn, biến mất theo gió.
Mà bóng dáng của cô cũng nhẹ nhàng bay về phía xa xa, dần dần biến đâu không thấy.
Trên khu vực rộng lớn mà hoang vu ấy, chỉ còn lại một cây trường mâu cũ kỹ, vẫn đang cắm trên mặt đất.
Không còn dư lại một chút gì khác nữa.
"Hai người ấy đang nhanh chóng chạy về phía này, hẳn là đã thoát khỏi đối phương rồi, cũng có thể là mang theo cả người nọ đi tới." Hắc Tuyết mang theo Hứa Thâm đã dừng lại, không tiếp tục đi về phía trước nữa.
Cô ấy quay đầu lại nhìn về phía sau, khóe miệng khẽ cong lên, nếu không phải trong lòng e ngại Hứa Thâm, cô ấy tuyệt đối không thích chung sống cùng những người khác.
Đại khư đều có lãnh địa của chính mình, rất ít khi sống chung thành một đàn.
Suy cho cùng, khư thú cũng ăn lẫn nhau, cô ấy không muốn bản thân bị đám khư thú khác ăn luôn, hơn nữa, tựa bản thân cũng biết mình rất khó mà ăn được mẹ con nhà kia.