Thật rõ ràng, vị trí của trang viên nọ ở bên trong Khư giới lại là một đường rãnh thật sâu.
Mà bên trong đường rãnh này lại có không ít bóng dáng vụ dân đang bị buộc lại bởi dây xích sắt .
Những vụ dân này trông như những túi thịt bị buộc lại ở bên trong đường rãnh. Bọn họ ở nơi này được người ta cung ứng ăn uống, mà cũng bởi thức ăn không quá tệ nên nhóm vụ dân này không hề phản kháng lại.
Đúng là nhu cầu của bọn họ cũng không nhiều lắm.
Ánh mắt Trần Hàn trở nên âm trầm, gã lập tức phất tay truyền lệnh: "Bắn nổ đường rãnh này cho ta!"
"Những người bên dưới thì sao?" Phó tướng nghe vậy vội vàng nói.
"Binh quý thần tốc." Trần Hàn cất giọng lạnh lùng nói: "Mệnh lệnh cho chúng ta là hủy diệt đường rãnh, không nói muốn giải cứu con tin."
Phó tướng ngẩn ra, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn nghe lệnh.
Rất nhanh, toàn bộ họng pháo của những chiếc xe tăng bên trên đều thay đổi phương hướng, ngắm thẳng vào đường rãnh trước mắt.
Lúc này những vụ dân đang bị cố định bên dưới đường rãnh cũng nghe được động tĩnh bên trên, tuy bọn họ có chút không rõ nguyên nhân, nhưng thoạt nhìn trên thân thể cũng có chút bất an mà vặn vẹo.
"Phóng ra!" Sau khi Trần Hàn ra lệnh, mười mấy chiếc xe tăng bên trên đồng loạt nã đạn pháo xuống dưới.
Chỉ trong khoảnh khắc, âm thanh giống như đất rung núi chuyển vang lên. Cùng lúc đó, thật nhiều máu thịt văng lên khắp nơi, phần đông bóng dáng vụ dân đều đã trở thành hài cốt bị bao phủ bên dưới đạn pháo.
Mà dưới đợt oanh tạc này, đường rãnh kia cũng nhanh chóng sụp đổ, nền móng con đê bên cạnh đã bị hủy, đất đai xung quanh đổ sập xuống, vùi lấp không ít phần đường rãnh.
Trần Hàn nhìn ra bên ngoài trang viên trong hiện thực, mới phát hiện ở nơi này đã rơi vào tình cảnh người đi nhà trống.
Hiển nhiên ngay khi quân đội bọn họ tiến vào khu Dạ Oanh, những người trong trang viên này đã nghe tin mà lui lại trước rồi.
Suy cho cùng, có mấy người ngồi được lên địa vị cao mà không phải nhân tinh [1]?
[1] : chỉ một người có tâm nhãn, đặc biệt có thể tính kế, xử lý mọi chuyện tinh tế, không dễ lừa gạt, khéo đưa đẩy, ít khi rơi vào tình huống có hại.
Bọn họ chỉ để lại một nhóm thủ vệ với ý đồ ngăn trở quân đội, nếu có thể ngăn cản, thì cứ ngăn cản, nếu không thể ngăn cản, chẳng cần biết thế nào, ít nhất là mạng sống của chủ nhân trang viên vẫn có thể giữ lại được.
"Theo đường rãnh, tiến về phía trước!" Trần Hàn truyền lệnh xuống, trong khi ánh mắt lại thời thời khắc khắc đánh giá bốn phía, tâm trạng vô cùng trầm thấp, trong lòng dâng lên một loại cảm giác bản thân đang ra trận chịu chết, không biết lúc nào Dạ Thử Vương kia sẽ buông xuống.
Với năng lực của quân vương, chỉ cần đối phương trực tiếp giết ra từ tầng sâu nhất trong Khư giới, thì gã căn bản không có bất cứ cơ hội ứng phó nào.
Bởi vậy gã cần phải hết sức chăm chú cảnh giác với mọi tình huống xung quanh.
Đây là một cuộc chiến mang ý nghĩa đi chịu chết.
Gã chỉ cầu nguyện Nghĩ Hậu cũng ở bên cạnh mình, dù cô ta muốn dùng gã làm mồi câu, thì ít nhất sẽ không trơ mắt nhìn thấy mồi câu là gã bị con cá kia ăn không, sẽ đúng lúc xuất hiện để cứu giúp.
Chỉ hy vọng là như thế...
Ngay tại thời khắc trang viên bị tập kích, tin tức đã rơi vào bên trong hang ổ tổng bộ của Dạ Thử Vương trước rồi.
"Tin tức mã khu số 6 bại lộ, Trần Hàn khu Hắc Quang suất lĩnh quân đội đang tiến công!" Tin tức từ một vị Thống soái hình thái thứ hai phụ trách chỉ huy, đã chuyển tới các vị quân vương ở nơi này, rơi vào trong tay Tinh Quân.
Lúc này, khu Dạ Oanh chỉ có một mình Tinh Quân tọa trấn, Dạ Thử Vương đã đi mời viện trợ từ bên ngoài.
Tinh Quân biết kế hoạch của Dạ Thử Vương, cũng biết tầm quan trọng của thông đạo tại mã khu số 6, đó là thủ đoạn rút củi dưới đáy nồi, kiềm chế Nghĩ Hậu, nhưng Hứa Thâm đã chết, tin tức này cũng bại lộ.
Và mặc kệ có phải Hứa Thâm để lộ ra hay không, hết thảy đều không còn ý nghĩa nữa.
Mà lần tập kích này cũng đủ để chứng minh, Hứa Thâm đã bị Nghĩ Hậu giết chết rồi.
Đúng là vẫn còn quá non.
Tinh Quân khẽ lắc đầu, nói: "Trinh sát được số lượng của bọn họ hay không? Phía chúng ta có thể giải quyết hay không? Mấy người tự nhìn mà xử lý đi. Nếu Nghĩ Hậu không lộ diện, ta cũng sẽ không hiện thân."
Thống soái hình thái thứ hai này thoáng sửng sốt một chút, đổi lại là Dạ Thử Vương, khẳng định gã đã sớm nóng vội từ lâu rồi, nhưng vị quân vương viện trợ từ bên ngoài này vẫn một mực ung dung thảnh thơi.
Chung quy lại, con cái cũng chẳng phải của mình.
"Binh lực của đối phương nhiều hơn chúng ta, số lượng hình thái thứ hai cũng vậy, ngoại trừ quân đồn trú khu Hắc Quang, quân đồn trú khu Tự Do cũng từ một nơi khác đang nhanh chóng quét sạch địa bàn của chúng ta, chỉ sợ chúng ta khó có thể chống đỡ nổi." Thống soái hình thái thứ hai kia chỉ có thể kể khổ nói.
Tinh Quân hờ hững nói: "Có thể thủ thì thủ, không thủ được thì cả đám mấy người chết đi."
Thống soái hình thái thứ hai lập tức kinh ngạc đến ngẩn người, nhưng tới cuối cùng, gã chỉ có thể phẫn nộ, hậm hực lui ra.
Tại thời khắc này, gã đã cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là quân vương vô tình rồi.
Sau khi đám hình thái thứ hai bên người Dạ Thử Vương được xuất động, rất nhanh, khói thuốc súng đã nổi lên khắp nơi trên khu Dạ Oanh.
Trần Hàn cũng gặp được hình thái thứ hai, nhưng không hề để lộ ra lực lượng mạnh mẽ của mình, chỉ một mực bình tĩnh đánh qua đánh lại cùng đối phương.
Gã lo lắng biểu hiện của mình quá cường thế, sẽ hấp dẫn Dạ Thử Vương xuất hiện, trực tiếp gạt bỏ bản thân khỏi chiến trường này.
Nhưng mặc kệ như thế nào, bắt đầu từ một trận chiến này, xem như hồi chiến tranh đảo chính phản loạn đã trực tiếp khai hỏa rồi.
Mà vũ đài chủ yếu chính là khu Dạ Oanh.
Tại thời khắc này, chiến hỏa nổi lên bốn phía bên trong khu vực có kinh tế phồn vinh nhất thành Bạch Nghĩ, những phú hào định cư tại nơi đây đã nắm được tin tức từ trước mà mang theo tài sản chuyển dời đến khu khác tị nạn rồi, còn những người ở lại chỉ có thể rúc vào trong nhà, không ngừng cầu nguyện.