Khi bùng nổ chiến loạn, cũng xuất hiện không ít những thế lực tư nhân trà trộn tiến vào, rồi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cướp sạch của cải trong tay không ít phú hào.
Rồi ngay khi một vài những thế lực tư nhân ra tay cướp sạch của đám phú hào, trật tự xã hội cũng bị phá hỏng, không ít bang phái bình thường cũng thừa dịp loạn, triển khai đánh cướp cửa hàng, cưỡng ép giành giật của cải trong các thương hội.
Chỉ năm ngày ngắn ngủi, toàn bộ các nơi trong khu Dạ Oanh đều chìm trong hỗn loạn.
Chiến đấu vẫn tiếp diễn, đường rãnh đi thông khu Mẫu Hoàng đã bị nổ nát từ khoảnh giữa, nhưng vẫn đang không ngừng bại lui, chiến tranh bùng nổ kéo dài ra phía ngoài tường.
Khu Mẫu Hoàng.
Nạp Sắt Phân Ny đưa một phần chiến báo tới từ tiền tuyến cho Nghĩ Hậu, chính cô cũng ở một bên nhìn thấy con số thương vong tới ghê người được ghi lại trên chiến báo.
Phỏng chừng sau khi trận chiến này chấm dứt, kinh tế khu Dạ Oanh sẽ suy yếu, trở thành khu vực lót đáy trong sáu đại khu.
"Dạ Thử Vương còn chưa hiện thân, chúng ta lại đánh tiếp, cho đến khi đường rãnh mà hắn khổ tâm đào móc bị nổ tan tành." Nạp Sắt Phân Ny nhỏ giọng nói.
Vẻ mặt Nghĩ Hậu vẫn bình tĩnh như thường, chỉ hờ hững lật xem chiến báo, tựa như hết thảy những tình báo này đều nằm trong suy đoán của cô ta, khiến cho tâm tạng không xuất hiện một chút gợn sóng hay ngoài ý muốn nào.
"Còn sớm." Cô ta chỉ nói hai chữ.
Nạp Sắt Phân Ny có vẻ nghi hoặc, lập tức đưa mắt nhìn Nghĩ Hậu, nhưng không có hỏi nhiều. Cô ấy biết có một số việc bản thân tuyệt đối không nên hỏi nhiều, đồng thời cũng quá quen với tư thế ung dung của Nghĩ Hậu rồi, dường như hết thảy mọi chuyện đều không thể thoát khỏi con mắt của cô ta.
Phản bội đúng là chuyện ngu ngốc... Nạp Sắt Phân Ny thầm nghĩ trong lòng.
Bỗng nhiên, ánh mắt Nghĩ Hậu khẽ động, phía trên cánh tay mơ hồ truyền đến một chút cảm giác nóng bỏng.
Cô ta cúi đầu nhìn thoáng qua, nơi ấy có một vết sẹo nhợt nhạt.
Con ngươi thoáng co rút lại, rồi ngay lập tức, bóng dáng nhoáng lên một cái, đã biến mất khỏi phòng nghị sự.
Nạp Sắt Phân Ny sửng sốt, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vì sao Nghĩ Hậu lại đi vội như thế?
Bên kia, Nghĩ Hậu đã đi tới phòng ngủ của mình.
Cô ta nhanh chóng nhảy lên chiếc giường rộng lớn, vội vàng lột lớp bao gối của mình ra, liền nhìn thấy phía trên tầng ngọc thạch bên dưới vừa có thêm mấy chữ mới.
Ánh mắt cô ta nhanh chóng đảo qua, ngay khi xem xong tin tức bên trên, gương mặt không khỏi trở nên sửng sốt, một mảnh khiếp sợ vô cùng hiếm thấy chợt xuất hiện trong ánh mắt.
"Làm sao có thể? !" Nghĩ Hậu thực sự không thể tin nổi.
Rõ ràng cô ta đã tự tay chém giết đối phương, hơn nữa còn cẩn thận đến mức gần như có thể coi là nghiền xương thành tro, cả cặn cũng không còn, thế mà... hắn vẫn không chết? !
Chẳng lẽ hắn đã trở thành năng lực giả quân vương hệ trọng cấu? !
Nhưng kể cả quân vương... gặp phải đả kích đến mức đó, cũng nên chết đi rồi?
Nhưng … tin tức trên ngọc thạch này cực kỳ chính xác, tuyệt không có khả năng phạm sai lầm.
Cô ta dám khẳng định như vậy bởi vì ngọc thạch này vốn không phải là bảo vật, mà bởi vì đây chính là năng lực của cô ta.
"Đáng chết..."
Khu Dạ Oanh.
Chiến hỏa nổi lên bốn phía.
Trần Hàn vẫn đang suất lĩnh quân đội liên tục đẩy mạnh về phía thông đạo đường rãnh kia, mắt thấy bọn họ càng ngày càng tới gần tường ngoài, nhưng đoạn đường trong thông đạo này cũng không hoàn toàn thẳng tắp, ngược lại, nó còn vòng quanh gấp khúc từ trong hiện thực.
Một vài địa điểm chôn giấu “Mồi nhử” [1] bên trong đường rãnh, đều là khu vực một đại nhân vật nào đó ở lại, hoặc là nơi quý báu trong hiện thực. Những nơi kiểu như thế này đều có chế độ bảo mật vô cùng tốt, thậm chí người bên trong còn có thể từ chối nhân viên trảm khư đi vào phá án điều tra, đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân khiến cho bí mật về đường rãnh vẫn luôn được bảo vệ cẩn thận.
[1] : nguyên văn 饵料 – nhị liêu, nghĩa của nó là mồi dùng cho chăn nuôi.
Tuy tới hiện giờ đường rãnh đã bại lộ nhưng thay vì dốc sức quét sạch, Trần Hàn lại một mực khống chế tốc độ đẩy mạnh, nếu không chỉ với đám hình thái thứ hai và chiến lực dưới tay do Dạ Thử Vương phái tới ngăn cản bọn họ, tuyệt đối không giữ được thông đạo lâu đến vậy.
Ngược lại, một khi Trần Hàn toàn lực bùng nổ, nhiều nhất chỉ hai ngày thôi, phe bọn họ đã san bằng được thông đạo này rồi!
Song song với quá trình đẩy mạnh, ngày nào Trần Hàn cũng liên hệ với đám người Tiết Môi, Đỗ Minh bên trong giáo hội Quang Minh. Bọn họ đang ráo riết tra xét tình huống của Hứa Thâm, nhưng vẫn bặt vô âm tín.
Trong lòng Trần Hàn nóng như lửa đốt, nhưng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục trì hoãn một chút tốc độ đẩy mạnh.
Gã biết, một khi bản thân thật sự va chạm vào điểm mấu chốt của Dạ Thử Vương, kẻ xui xẻo chắc chắn là mình.
Tuy gã là mồi, nhưng có thứ mồi câu quá mức mê người, sẽ bị thú săn trực tiếp tha đi, ngay cả chủ nhân cũng không kịp thu cần lại!
Nhưng kể cả khi Trần Hàn vẫn một mực kiềm chế, chỉ thong thả tiến về phía trước, thì tường ngoài ở phía xa xa cũng dần dần xuất hiện trong tầm mắt bọn họ rồi.
Thời tiết một ngày này cũng không tốt, sương mù dày đặc lan tràn, dường như cả ánh mặt trời cũng có chút âm trầm, bị sương mù dày đặc bên ngoài che phủ, khiến cho ban ngày cũng trở nên tối tăm mịt mờ.
Bên trong doanh địa đóng quân tạm thời, Trần Hàn vừa uống xong một tách trà, đang chuẩn bị ra lệnh cho quân đội phát động hồi tập kích ngày hôm nay, bỗng nhiên bên tai gã truyền đến một âm thanh nhã nhặn: "Hương vị trà như thế nào?"
Trần Hàn thoáng sửng sốt, con ngươi hung hăng co rút lại, liền muốn đứng dậy phản kháng, nhưng một bàn tay đã nhẹ nhàng đặt lên bờ vai gã, ấn cho bộ thân thể đang muốn hành động ấy phải im lặng ngồi yên trên ghế.
Ngay sau đó chủ nhân của bàn tay kia đã vòng đến trước mặt Trần Hàn.
Đối phương là một vị trung niên gương mặt gầy gò, hốc mắt trũng sâu, ở thời điểm người nọ không cười sẽ mang tới cho người khác một loại cảm giác cực kỳ âm trầm, lạnh lùng, nghiêm nghị.