Trần Hàn kinh hãi nhìn người trước mắt, trái tim chui lên tận cổ họng, cả người đột ngột trở nên lạnh toát.
Quân vương.
Gã từng may mắn được trông thấy Dạ Thử Vương một lần, nên biết rất rõ người trước mắt là ai.
Người nên tới, cuối cùng vẫn phải tới...
Trong lòng Trần Hàn đầy chua xót và bi thương, nhưng càng nhiều hơn chính là tuyệt vọng.
Phải biết rằng, trong vòng mấy ngày gần đây, gã cũng dự đoán và lên kế hoạch cho giờ khắc này từ trước rồi, sau đó cứ một mực lặp đi lặp lại ở trong đầu, một mực tưởng tượng ra vô số khung cảnh hai người bọn họ chạm mặt nhau, và mình bị đánh giết trong nháy mắt, hoặc là áp chế đối phương cầu sống!
Bởi vậy, gã lại bắt đầu hướng suy nghĩ qua mô phỏng các loại phương thức thoát thân và phản kháng.
Tới lúc này, trong nháy mắt sau khi thân thể trở nên căng thẳng và cứng đờ, đầu óc gã lại bắt đầu trở nên linh hoạt hơn.
Rồi ngay khi gã chuẩn bị vận dụng những ý tưởng đã được lên kế hoạch từ trước kia, thì một khắc sau, thân thể hắn lại một lần nữa trở nên cứng đờ.
Chỉ thấy một bóng người cũng theo đó mà hiện ra trong hư không bên người Dạ Thử Vương.
Không cần phải nghi ngờ, người có thể trống rỗng xuất hiện như vậy, khẳng định là vừa từ tầng sâu trong Khư giới buông xuống hiện thực rồi.
Lại một vị quân vương nữa!
Không đợi trái tim Trần Hàn trở nên lạnh toát, ngay sau đó, bóng người thứ ba, thứ tư cầm trường thương trong tay xuất hiện, là Tinh Quân mặc tinh giáp trên người, cùng với hai vị quân vương một nam một nữ khác.
Trên thân thể ba người này tản ra một luồng khí tức mờ nhạt, tựa như một tên thợ săn nào đó âm trầm xuất hiện trong bóng đêm, khiến cho kẻ khác không rét mà run.
Lại cộng thêm Dạ Thử Vương, là tổng cộng có bốn vị quân vương cùng lúc xuất hiện tại nơi này!
Chỉ trong nháy mắt, cõi lòng Trần Hàn đã triệt để nguội lạnh.
Tâm tư trong lòng cũng triệt để tắt ngúm luôn rồi.
Phản kháng ư?
Làm như vậy chỉ khiến cho tử vong nhanh chóng tới gần mình hơn, sẽ chuyển từ sắp chết thành chết bất đắc kỳ tử trong nháy mắt.
Gã từng cho rằng bản thân vốn thuộc loại đỉnh cao trong nhóm hình thái thứ hai, loại số một số hai gì đó, nhưng từ sau khi bị Hứa Thâm áp chế, gã đã hiểu ra rồi, cũng biết con đường của mình còn rất dài, ngay cả Hứa Thâm cũng không đánh lại, càng đừng nói tới những vị quân vương này.
Bọn họ... đến đây vì Nghĩ Hậu sao?
Trần Hàn càng nghĩ càng sợ hãi, bốn vị quân vương, hình như cả Nghĩ Hậu cũng không thừa nhận nổi đâu?
"Đừng khẩn trương."
Dạ Thử Vương đặt bàn tay lên người Trần Hàn, rồi xoay người hạ mông ngồi ngay trên chiếc bàn trà trước mặt gã, nhẹ nhàng cầm lấy chén trà vô cùng bắt mắt trên bàn, đặt nó qua một bên, sau đó mỉm cười nhìn về phía Trần Hàn trước mắt.
"Ta còn cho rằng Nghĩ Hậu đang ở bên cạnh cậu đó, ai ngờ cô ta không có mặt ở đây, dù muốn thả dây dài cá lớn, nhưng mà sợi dây này hơi bị quá dài rồi."
Nghĩ Hậu không ở đây... Trái tim Trần Hàn càng lạnh, đồng thời cũng dâng lên cảm giác chua xót, thậm chí là phẫn hận với Nghĩ Hậu.
Chết tiệt!
Cõi lòng Trần Hàn đầy một mảnh uất ức và nghẹn đắng, cô ta thực sự biến gã thành một quân cờ dò đường rồi.
Ánh mắt Dạ Thử Vương đầy vẻ thấu hiểu lòng người, tựa như gã cũng nhìn ra suy nghĩ trong đầu Trần Hàn, chỉ nhẹ nhàng cười, nói: "Tuy cậu đã giết rất nhiều người của ta, nhưng cứ yên tâm, ta sẽ không cho cậu nhẹ nhàng chết đi như vậy."
"..."
Da mặt Trần Hàn khẽ co rúm lại, rồi hướng ánh mắt đờ đẫn mà nhìn đối phương, tôi cám ơn.
"Hiện tại ta cho cậu một cơ hội cầu sống." Dạ Thử Vương mỉm cười nói: "Dẫn đường, thay đổi phương hướng bộ đội trong tay cậu, toàn lực xung phong, thẳng tiến khu Mẫu Hoàng, tiến công cung Tuyết, người của ta cũng sẽ đi theo đằng sau mấy người. Cậu cứ yên tâm, ta sẽ không vô tình như con đàn bà ti tiện kia đâu, một khi thả mồi, ít nhất cũng sẽ nhìn phao nổi, chờ đến khi con đàn bà ti tiện ấy bước ra, chúng ta sẽ giải quyết."
Tâm trạng Trần Hàn chuyển thành một mớ rối rắm, phức tạp tới cực độ.
Rốt cuộc bản thân gã vừa trở thành cái gì đây?
Một khắc trước, gã còn nghe theo mệnh lệnh của Nghĩ Hậu, công kích Dạ Thử Vương, thì tới hiện tại, chỉ đảo mắt một cái đã bị đối phương ép phải đầu hàng, và lại một lần nữa quay đầu tấn công Nghĩ Hậu...
Làm ơn đi, quân vương mấy người giao chiến thì cứ giao chiến, có thể không lấy một kẻ nhỏ bé như ta ra chơi đùa hay không?
Tuy trong lòng ôm một bụng nước đắng, nhưng Trần Hàn cũng rất bất đắc dĩ, gã biết biện pháp cầu sống duy nhất trước mắt, chính là thuận theo.
Ngẫm lại lúc trước chính mình còn thần phục hình thái thứ hai như Hứa Thâm... Trần Hàn thầm lắc đầu với chính bản thân mình, vì ngay cả gã cũng cảm thấy mình thực sự không nên thân.
Nhưng đây là vận mệnh, ai có thể phản kháng?
"Tôi đã biết." Trần Hàn lập tức nói, chỉ sợ nếu mình đáp ứng chậm, sẽ khiến cho vị quân vương trước mắt mất đi kiên nhẫn.
Dạ Thử Vương mỉm cười, tựa như đã biết gã sẽ đáp ứng, bàn tay đang đặt trên bả vai Trần Hàn cũng thoáng buông lỏng ra, thậm chí gã còn nhân tiện giúp Trần Hàn sửa lại chiếc huân chương được gắn trên cầu vai của bộ quân trang, ngón tay nhẹ nhàng búng một cái: "Không tồi nha, Thống soái khu vực."
Lời nói mang theo một chút châm biếm và chế nhạo đó, rơi vào trong tai Trần Hàn, lại mang theo ý nghĩa khác. Dường như đối phương vừa nói rằng: “Không tồi nha, cọng cỏ đầu tường nho nhỏ.”
Trần Hàn ngờ nghệch nở nụ cười.
Lúc này, trên mặt gã đâu còn sót lại vẻ bá đạo và tàn nhẫn như lúc quản lý đám cấp dưới kia, có chăng chỉ là nét dịu ngoan y hệt một con cừu nhỏ…
Tinh Quân đang hướng ánh mắt đi dò xét bốn phía, cũng không dừng lại trên người tiểu nhân vật trước mắt, chờ Dạ Thử Vương nói xong, gã mới nói: "Nghĩ Hậu để cho một đội quân như vậy đến phá hư đường rãnh, cô ta biết chúng ta nhất định sẽ ra tay, nhưng hiện tại chúng ta đã xuất hiện, cô ta lại không có mặt. Có phải cô ta đã cảm nhận được cái gì đó từ trước rồi?"
"Không thể nào, chẳng lẽ năng lực của cô ta là vị bặc tiên tri [1]?" Một cô gái tóc màu lục khẽ cười nói, trong lời nói mang theo một chút trêu chọc và ung dung.
[1] : biết trước