"Có lẽ cô ta nhìn thấy chúng ta nhiều người, đã sợ tới mức vội vàng chạy trốn, mà có lẽ hiện giờ, cô ta đã chạy thoát rồi cũng nên." Một vị trung niên khác bình tĩnh nói, ánh mắt người này đầy hờ hững, nhưng ngẫu nhiên cũng xẹt qua một tia sắc bén ưng lang.
"Mặc kệ, chúng ta cứ hốt cả ổ của cô ta, kiểu gì cô ta cũng xuất hiện thôi." Dạ Thử Vương cười lạnh nói.
Lần này, gã đã hao phí cái giá thật lớn mới mời được hai vị viện trợ từ bên ngoài tới này, chẳng những phải lấy ra hai tin tức đã chuẩn bị để lung lạc Hứa Thâm, còn phải bù thêm vào một vài thứ khác nữa.
Nhưng cũng may, hai vị viện trợ từ bên ngoài mà gã mời tới cũng xứng đáng với cái giá đó.
Lần này, Nghĩ Hậu chết chắc!
"Xuất phát đi." Dạ Thử Vương phân phó Trần Hàn.
Trần Hàn vội vàng cúi đầu khom lưng nhận lệnh như một gã sai vặt, sau đó bắt đầu truyền lệnh xuống dưới.
Không cần phải nghi ngờ, mệnh lệnh lần này đã làm đám bộ đội dưới trướng gã ngơ ngác cả lũ.
Chờ tới khi mệnh lệnh được lặp đi lặp lại xác nhận vài lần, bọn họ mới chịu chấp hành.
Trần Hàn không thể không tự mình ra mặt, quát mắng quân đội dưới trướng, rồi lấy lý do giả dối rằng cung Tuyết bị tặc nhân lẻn vào, mới thuận lý thành chương điều động được đại bộ đội.
Ừm… dưới bất cứ tình huống nào, muốn tạo phản cũng cần chú trọng hơn tới một chữ 'Lý'.
Tuy chưa chắc cái lý kia đã là lý thật, nhưng vẫn phải có.
Mà cùng lúc này, ngay khi đằng này Trần Hàn vừa suất lĩnh bộ đội thay đổi phương hướng, thì đằng kia, bên ngoài tiểu trấn Long Uyên thuộc khu Hắc Quang, vừa có một bóng dáng lặng yên buông xuống.
Người này đúng là Nghĩ Hậu.
Cô ta từ từ bước tới trong hư không, ánh mắt đầy vẻ âm trầm.
Khi đi được nửa đường, cô ta đã nhận được chiến báo do Nạp Sắt Phân Ny truyền đến, nói rằng Trần Hàn trên tiền tuyến đã phản bội, đang suất lĩnh bộ đội thẳng tiến về khu Mẫu Hoàng, hành vi dị thường như thế, nghi ngờ là Dạ Thử Vương đã hiện thân, uy hiếp đoàn quân dưới trướng Trần Hàn rồi.
Phải biết rằng, mỗi thời mỗi khắc, toàn bộ tình huống tiến công của bộ đội trong tay Trần Hàn, đều nằm dưới sự giám thị của bí vệ, ngay cả chuyện gã cố ý trì hoãn tốc độ tiến công, cũng sớm bị Nghĩ Hậu biết được rồi, nhưng cô ta không để ý đến, bởi vì chính cô ta cũng đang đợi.
Theo lý thuyết, tình huống Dạ Thử Vương bên kia vô cùng khẩn cấp, chắc chắn bọn họ sẽ phản ứng thật nhanh thôi, vì vậy cô ta đã làm tốt chuẩn bị đi ứng chiến và xử lý rồi.
Nhưng tin tức trên ngọc thạch, lại khiến cô ta không còn lựa chọn nào khác, nhất định phải đi đến nơi này trước.
Tuy cô ta rất khó tin tưởng chuyện được ghi lại ở bên trên, nhưng lại biết đó là sự thật.
Huống chi cô ta đã tự mình nghiền xương Hứa Thâm thành tro rồi, vậy mà đối phương vẫn còn có thể không chết???
Dường như loại tin tức này cũng thêm một lần nữa củng cố suy nghĩ của cô ta, rằng tính nguy hiểm của Hứa Thâm, càng cao hơn Dạ Thử Vương bên kia!
Người này… nhất định phải gạt bỏ!
Triệt triệt để để gạt bỏ! !
Lúc này, vẫn có khá nhiều chiếc xe đang vận chuyển thi thể khư thú vào bên trong tiểu trấn Long Uyên.
Đương nhiên, đó là tình cảnh trong hiện thực, còn khung cảnh tại tầng thứ tư trong Khư giới thì sao?
Ngay lúc này, ở trong mắt Nghĩ Hậu, phía dưới toàn bộ tiểu trấn Long Uyên kia đều là một cái ao máu có kết cấu hệt như một cái mạng nhện khổng lồ, chỉ cần con khư trong ao máu kia nguyện ý, nó có thể bao phủ và nuốt hết cả tiểu trấn chỉ trong nháy mắt, tựa như những cánh hoa sen bên ngoài khép lại, một ngụm nuốt đài sen vào trong!
"Ừm?" Trong ao máu bên dưới tiểu trấn Long Uyên, có ba con khư.
Một con là phụ nữ dịu dàng mà nhã nhặn lịch sự, đang đứng sừng sững bên trong ao máu, mái tóc dài như rong biển rủ xuống.
Lại có một cô bé đang vui vẻ ngồi ngay bên cạnh ao máu, hai chân ngâm trong ao máu, chơi đùa như nghịch nước.
Con thứ ba là một đại khư dáng người khôi ngô, tạo hình thân người đầu trâu, đang ngâm nửa thân thể ở bên trong ao máu như ngâm suối nước nóng.
Trong mỗi một dòng suối máu bên ngoài ao máu đều không ngừng có thi thể khư thú bị bao phủ, bị tiêu hóa, sau đó, chất dinh dưỡng này được vận chuyển đến trung tâm ao máu, dung nhập vào trong thân thể người đầu trâu.
Bởi vậy người đầu trâu mới ngâm đến vô cùng sảng khoái.
Nghĩ Hậu nhìn thấy mấy con khư này, ánh mắt hơi chút biến hóa, nhưng không có e ngại.
Năng lực của cô ta gần như là vô địch rồi, ngoại trừ số ít tồn tại trong nội thành có thể uy hiếp đến cô ta, về cơ bản, cô ta không có đối thủ nào khác nữa.
Bởi vậy, cô ta mang theo biểu cảm hờ hững, đi tới gần, tiến vào trước mặt ba con khư kia.
Mà ngay khi Nghĩ Hậu xuất hiện ở bên ngoài tiểu trấn Long Uyên, ba con khư nọ cũng phát hiện ra cô ta rồi.
Nhưng chúng nó cũng không kích động, chỉ lặng lẽ đánh giá cô gái này.
Nếu đôi bên thực sự bùng nổ chiến tranh, tuy chưa chắc chúng nó đã thắng được, nhưng bảo mệnh tuyệt đối không thành vấn đề.
"Lại là cô? Đến nơi này làm gì thế?" Người đầu trâu đang đắm chìm trong trong ao máu nhìn thấy Nghĩ Hậu liền nhíu mày, trong lòng gã có chút không kiên nhẫn và không thoải mái.
Nhìn cô gái trước mặt giống như một món ăn mỹ vị ngon miệng, kết quả lại là một tảng đá cứng, nhai không nhừ, sự xuất hiện của cô ta rõ ràng đã gợn lên cơn thèm khát của người ta, nhưng lại không thể ăn được, thực sự khiến người ta khó chịu.
"Muốn giải quyết chúng ta sao?" Cô bé đang ngồi phía trước ao máu, tò mò đặt câu hỏi, thoạt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ ngây thơ thuần khiết, nhưng không có một chút e ngại nào.
Nghĩ Hậu hờ hững nói: "Nếu mấy người quá ngang bướng, ta có thể cân nhắc tới chuyện này."
"Khẩu khí thật lớn." Người đầu trâu cười lạnh một tiếng, rồi đứng dậy từ trong ao máu, hướng ánh mắt bễ nghễ mà nhìn Nghĩ Hậu: "Vậy cô cứ thử xem, dám bắt nạt vợ con tôi, tôi sẽ phá hủy cả tòa thành của cô!"
Giờ khắc này, toàn thân gã đều thể hiện ra tinh thần bao la, rộng lớn của một người cha.
Nhưng Nghĩ Hậu lại chẳng bị lời nói ấy ảnh hưởng, cô ta lạnh lùng nói: "Đừng tưởng rằng ta thực sự không có biện pháp chế tài anh, chính vì ta lười dây vào phiền toái thôi. Hôm nay ta tới nơi này để đòi lại một người. Cái tên mà lúc trước mấy người từng đi theo, hắn còn chưa chết phải không? Mau giao ra đây!"