Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 804 - Chương 804. Không Còn Sót Lại…

Chương 804. Không Còn Sót Lại… Chương 804. Không Còn Sót Lại…

Người đầu trâu nhướng mày, nói: "Hắn đã bị cô giết, linh hồn tắt ngấm rồi, nhiều nhất chỉ còn lại một bộ xác thôi."

Quả nhiên còn chưa chết hẳn... trong lòng Nghĩ Hậu thoáng trở nên nghiêm túc.

Lúc trước, rõ ràng cô ta đã dùng khư binh gặm ăn toàn bộ máu thịt của Hứa Thâm, vậy mà thân thể vẫn còn tồn tại?

Ánh mắt cô ta chớp động, bỗng nhiên lại nghĩ đến vài món khư binh từng bỏ sót trong 'Quá khứ '.

Những khư binh kia không bị hấp thu, khẳng định là vẫn còn máu thịt ẩn núp bên trong, tránh thoát khỏi quá trình gặm ăn của kiện khư binh trong tay cô ta.

"Vậy giao thân thể của hắn ra đây." Nghĩ Hậu lạnh lùng nói.

Người đầu trâu cười lạnh nói: "Cô nói giao thì tôi phải giao ra sao? Dựa vào cái gì mà cho cô?"

"Dựa vào ta có thể đuổi đám các người ra khỏi thành!" Nghĩ Hậu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã: "Đến lúc đó, cuộc sống thoải mái như bây giờ sẽ rời xa mấy người rồi."

Người đầu trâu nheo mắt nhìn cô ta, sau một lúc lâu mới nói: "Nói như vậy, nếu chúng ta giao thân thể của hắn cho cô, cô sẽ không quan tâm tới chúng ta nữa?"

"Chỉ cần mấy người đừng ăn quá mức là được." Nghĩ Hậu nói.

Người đầu trâu nở nụ cười, nói: "Vẫn là nhân loại mấy người hung tàn nha, coi đồng loại của mình như rơm rác. Người ta đều nói khư chúng ta tàn nhẫn, nhưng tốt xấu gì chúng ta là cũng biết rằng nên quý trọng đồ ăn!"

"Đừng có nhiều lời vô nghĩa, thời gian của ta có hạn." Nghĩ Hậu lạnh lùng nói.

Người đầu trâu nở nụ cười, lại nói: "Hi vọng cô sẽ tuân thủ ước định hôm nay."

Nghĩ Hậu từ chối cho ý kiến.

"Giao cho cô ta đi, tránh tìm phiền toái cho chúng ta." Người đầu trâu nói với Hải Tước.

Hải Tước nhìn gã một cái, rồi im lặng, coi như đã chấp nhận rồi.

Hiện giờ bà và con gái đều đi theo người đầu trâu nọ sinh tồn, tạm thời hợp thành một nhà ba người.

Ao máu lập tức sủi bong bóng, rồi ngay sau đó một bộ thân thể trắng tinh không tỳ vết xuất hiện lên, trần như nhộng, nhìn khuôn mặt trắng như tuyết này, lập tức phát hiện ra người nọ đúng là Hứa Thâm.

Nghĩ Hậu nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Thâm, hàn quang chợt lóe dưới đáy mắt, đối phương thực sự là tai họa của cô ta sao?

Chỉ thấy bàn tay cô ta quơ một cái, đã thu lấy thi thể Hứa Thâm từ bên trong ao máu đến tay mình. Sau đó, cô ta lại lật tay lấy ra khư binh cái miệng kỳ quái, nói: "Ăn luôn hắn, không chừng lại một mẩu nào!"

Bên trong cái miệng kỳ quái kia lập tức sinh ra đầu lưỡi có hình dạng giống hệt một con rắn, nó liếm liếm môi, dáng vẻ vô cùng đói khát, muốn ăn, sau đó mở cái miệng rộng, một ngụm gặm toàn bộ cơ thể Hứa Thâm từ trên đầu đi xuống.

"Không có còn sót lại chứ?" Nghĩ Hậu nhìn về phía Hải Tước đang điều khiển ao máu.

Hải Tước bình tĩnh nhìn lại cô ta, nói: "Làm sao cô lại biết cậu ấy đang ở chỗ chúng tôi?"

"Cô không cần quan tâm, nhưng ta hi vọng tốt nhất là mấy người đừng có ý đồ giữ hắn lại, mấy người cũng không muốn chọc vào một tồn tại có thể thời thời khắc khắc hành quyết mấy người chứ?" Nghĩ Hậu lạnh lùng nhìn trả lại bà ấy.

Hải Tước thoáng im lặng một chút, rồi không nói gì nữa.

Người đầu trâu nở nụ cười, nói: "Yên tâm đi, chúng tôi cũng hi vọng hắn chết thật rồi, làm như vậy tất cả mọi người đều tốt, hiện tại cô đã vừa lòng chưa?"

Nghĩ Hậu nhìn khư binh cái miệng kỳ quái vừa ăn luôn cả người Hứa Thâm, thu nó lại, sau đó trong miệng chỉ hừ lạnh một tiếng, liền xoay người đạp không mà đi.

"Thật kiêu ngạo nha..." Nụ cười trên mặt người đầu trâu lập tức lạnh xuống, để lộ ra sát khí.

Nếu có chút cơ hội, gã thật sự muốn ăn luôn con đàn bà này, rất muốn nhìn dáng vẻ cô ta thống khổ gào thét chói tai và giãy giụa trong miệng mình.

"Dường như cô ta có thể biết trước cái gì đó." Hải Tước nói.

Người đầu trâu khẽ gật đầu: "Có khả năng. Đúng rồi, chắc chắn là em không giữ lại bất cứ cái gì đó chứ? Anh biết năng lực của em, kể cả khi hắn chỉ còn sót lại một giọt máu, em cũng có thể tái tạo lại, nhưng chuyện này chẳng có ý nghĩa gì đâu, ít nhất là cô ta có nói một câu đúng đắn, nếu để hắn sống sót, chúng ta cũng thực phiền toái."

Hải Tước liếc mắt nhìn gã một cái, rồi khẽ lắc đầu.

Linh hồn Hứa Thâm đã mất, bà có lưu lại thể xác của cậu ấy cũng vô dụng.

"Vậy được." Người đầu trâu quan sát phản ứng của Hải Tước, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn rồi, sau đó lại thoải thoải mái mái ngâm mình bên trong ao máu.

Nhưng bọn họ không hề chú ý tới, ngay sau khi thân thể Hứa Thâm bị khư binh cái miệng kỳ quái nọ ăn luôn, đột nhiên sương mù bên ngoài tiểu trấn Long Uyên lại không ngừng tăng thêm…

Ngay sau đó, sương mù từ bốn phương tám hướng chợt tụ tập về phía tiểu trấn Long Uyên.

Tựa như từng mảng sương mù vốn đang phiêu đãng khắp nơi, đã bị một thứ gì đó hấp dẫn, khiến cho phần đông trong số chúng dần dần trôi đến một nơi nào đó tại vùng thung lũng trũng thấp trên tiểu trấn Long Uyên.

Ở chung quanh khu thung lũng này, là từng dãy kiến trúc đan xen chằng chịt, một mực bao lấy vùng thung lũng nọ, bên trong kiến trúc có đám giáo đồ của giáo hội Quang Minh, đang nghiêm ngặt giám thị tình huống chung quanh. Đây là chức trách của bọn họ.

Mà thung lũng này chính là nơi tập trung thi thể khư thú, cũng là khu vực đám Hải Tước và người đầu trâu sinh sống, chẳng qua bọn họ sống ở tầng sâu trong Khư giới, và chỉ liên quan một chút tới hiện thực khi lôi kéo những bộ thi thể khư thú được đưa đến nơi này vào tầng sâu Khư giới hấp thu thôi.

"Ừm?"

Vào thời gian ấy, đám giáo đồ bên trong kiến trúc đang hút thuốc đánh bài, chỉ chừa lại một người ra bên ngoài hóng gió, chú ý quan sát trạm canh gác mà thôi.

Người phụ trách kia đang chăm chú quan sát diễn biến dị thường chung quanh trạm canh gác, nhưng trên thực tế, gã lại quan tâm hơn tới người thẩm tra bên trên, phòng ngừa chuyện bọn họ nhàn hạ đánh bài ở trong này bị phát hiện, nhưng ngay tại khoảnh khắc ấy, người canh gác kia chợt phát hiện ra một điều kỳ lạ, đó là sương mù chung quanh chợt trở nên nồng đậm, khiến cho tầm mắt của gã bị ngăn cản lại.

Ban đầu, gã có thể nhìn rõ mọi thứ trong phạm vi hơn mười mét, nhưng đột nhiên lại hạ thấp xuống chỉ còn bảy, tám mét.

Bình Luận (0)
Comment