Sương mù dày đặc vẫn từ từ bao phủ đến, tầm nhìn tiếp tục bị hạ thấp, tới hiện giờ, trong phạm vi ngoài ba mét, gã cũng chỉ có thể nhìn thấy những bóng đen mơ hồ mà thôi.
Mảnh sương mù này tới quá đột ngột, khiến cho người canh gác kia cảm thấy vô cùng kinh ngạc, gã kéo cánh cửa sổ ra, lại phát hiện bên ngoài không hề có gió.
Sương mù không bị gió thúc đẩy, ngược lại rất giống như bị thứ gì đó dẫn dắt tới, đang không ngừng tụ tập đến nơi này.
Chẳng lẽ là địch tập?
Người lính canh nọ cảm thấy kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng lập tức trở nên cảnh giác, gã nói với mấy người đang đánh bài nói chuyện phiếm trong phòng: "Mọi người ngừng lại chút đã, đi tới đây nhìn xem, hình như tình huống không đúng."
"Hả?"
Mấy người đang đánh bài nghe vậy, cũng trở nên sửng sốt, cả đám cẩn thận đếm lại số bài trên tay mình, úp chúng xuống bàn, đề phòng người khác nhìn lén, sau đó mới dời bước đi tới bên cửa sổ. Một người trong đó nhìn ra phía ngoài, chợt kinh ngạc nói: "Vì sao sương mù lại dày đặc như vậy? LÀ tình huống gì đây?"
"Bỗng nhiên sương mù bay tới, nhưng không có gió." Người lính gác ban đầu nói.
"Vậy cứ nổi gió xua tan sương mù xem, chẳng lẽ có người nào đó muốn dùng sương mù dày đặc che giấu, để nhân cơ hội gây rối loạn?" Có người nói.
Người còn lại nhanh chóng kéo chốt mở, ở bên ngoài kiến trúc có đặt một dãy cánh quạt thật lớn, công tắc vừa được bật, cánh quạt lập tức hoạt động, từng cơn gió mạnh từ cánh quạt được thổi bay đi. Góc độ thiết lập những cánh quạt kia đủ để thổi bay toàn bộ sương mù bên ngoài, một khi tất cả sương mù đều bị thổi bay lên không trung, tầm mắt sẽ không bị ảnh hưởng nữa.
Trên thực tế, tại một vài khu thành thị phồn hoa náo nhiệt cũng sẽ trang bị một dãy cánh quạt lớn như vậy. Chúng có thể xua tan sương mù, tránh cho sương mù dày đặc tràn ngập trên con đường, ảnh hưởng tới trải nghiệm mua sắm du ngoạn của mọi người.
Lúc này, sau khi dãy cánh quạt bắt đầu hoạt động, cơn gió từ bên trong thổi quét ra ngoài, sương mù chung quanh lập tức bị cuốn bay đi, dần dần trở thành nhạt nhòa, tan biến.
Một mảnh khu vực lại trở nên thoáng đãng, có thể quan sát bình thường.
"Khoan đã." Bỗng nhiên, ánh mắt của một người trong đó thoáng ngưng lại, lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Sao vậy?" Mấy người khác bị đối phương làm cho sợ hãi, vội vàng nhìn về phía gã, nghĩ rằng đối phương vừa trông thấy địch nhân ẩn mình trong sương mù dày đặc.
"Mấy người xem, sương mù... Không có tan đi." Người vừa nói chuyện lập tức lộ ra vẻ mặt kinh dị, nói: "Mà chúng đang thẩm thấu vào trong Khư giới."
"Hả?" Mấy người khác cũng kinh ngạc, lập tức khởi động trang bị phá khư tiến vào trong Khư giới, chỉ thấy lúc này, trên bầu trời của khu vực cực kỳ vắng vẻ bên trong Khư giới, đang bị bao phủ bởi một mảnh sương mù dày đặc, nhưng sương mù vẫn không ngừng tụ tập tới.
Hóa ra sương mù đã biến mất lúc trước, căn bản không hề bị cánh quạt thổi bay đi, chúng chỉ tự động thẩm thấu vào trong Khư giới mà thôi.
Lúc này, dưới cái nhìn chăm chú của mấy người lính canh gác, mảnh sương mù dày đặc nọ lại dần dần phai nhạt.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, trong đầu không khỏi hiện ra một ý niệm.
Chẳng lẽ mảnh sương mù dày đặc này lại thẩm thấu vào tầng càng sâu hơn trong Khư giới rồi?
Cùng lúc này, tại chính khu thung lũng ấy, nhưng ở chỗ sâu trong Khư giới.
Nghĩ Hậu vừa cất bước rời đi, ba người Hải Tước đang ở bên trong ao máu, đột nhiên cảm nhận được điều gì, Hải Tước nhẹ nhàng ngước mắt lên, nhìn quanh bốn phía.
Vào thời khắc ấy, cả tiểu trấn Long Uyên đã bị sương mù dày đặc bao phủ. Mảnh sương mù nọ cực kỳ mờ ảo, nhưng màu sắc lại dần dần trở nên đậm đặc. Nghĩa là sương mù đang từ hiện thực dần dần thẩm thấu tiến vào nơi đây.
Chờ tới khi độ đậm đặc của sương mù đã đủ dày để che đậy tầm mắt của bọn họ, nghĩa là mảnh sương mù kia đã hoàn toàn đi tới tầng thứ tư trong Khư giới rồi.
"Chuyện gì vậy?" Người đầu trâu cũng trông thấy tình huống này, trong lòng có chút kinh ngạc.
Linh Lục nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ đây là thủ đoạn mà cô gái kia lưu lại?"
Ánh mắt Hải Tước thoáng chớp động, bà ấy lập tức rà quét khắp nơi xung quanh, nhưng đột nhiên, con ngươi thoáng co rút lại một chút, bởi vì ở một nơi nào đó trong mảnh hư không ngay trước mắt bọn họ, cách chừng mười mét, bà ấy vừa mơ hồ nhìn thấy bóng dáng hư ảo kia.
Đó chính là bóng dáng khủng bố vẫn luôn ở bên cạnh Hứa Thâm!
Hóa ra từ đầu đến giờ, cô ấy... vẫn chưa từng rời đi? !
Huyết dịch trong ao máu nhẹ nhàng gợn sóng.
Rất nhanh Hải Tước đã vội vàng kiềm chế, thu lại thoáng rung động trong mắt, nhưng trong lòng bà ấy lại dấy lên từng cơn sóng lớn… Là cả cõi lòng đều biến thành lạnh lẽo.
Một tồn tại khủng bố như vậy lại thời thời khắc khắc ở bên người bọn họ...
Cùng lúc ấy, tại một gian phòng nhỏ hắc ám, nơi mà ngọn đèn ấm áp màu vàng kia chính là thứ tản ra chút ánh sáng duy nhất trong phòng. Nó đưa tới ấm áp và hài hòa, làm cho mỗi một người ở bên trong đều mang theo gương mặt thân thiện, đáng mến.
Một cái bàn dài chắn ngang trong phòng nhỏ, ngọn đèn được đặt trên bàn, ánh nến nhẹ nhàng lay động, chiếu lên mặt người thiếu niên đang ngồi bên cạnh bàn, tựa như âm tình bất định [1].
[1] : biểu cảm biến hóa khó lường.
Ở những nơi mà ngọn đèn không chiếu rọi đến, ngay sát vách tường, phía trên lớp giấy dán tường u ám nọ, khắp mọi nơi đều là những dấu vết dơ bẩn, cáu lại, trên mặt đất còn có hàng đống những cơ quan nội tạng nào đó đã vỡ vụn, chồng chất, cùng với hài cốt rơi rụng ngổn ngang.
Hóa ra căn phòng nhỏ thoạt nhìn ấm áp kia, lại là nơi chứa đựng thi thể.
Một chuỗi những tiếng bước chân dày đặc đi tới, truyền ra tiếng vang “Thùng thùng” tựa như tiếng giày cao gót giẫm lên sàn nhà bằng gỗ. Tiếng bước chân hơi nhiều, như thể có vài người cùng nhau bước đến, nhưng trên thực tế, lại chỉ có một bóng dáng cao gầy đang bước đi thôi.
Thân thể bà ấy thon dài, cao gầy, sắc mặt dưới ánh nến lộ ra vẻ dịu dàng mà từ ái.
Nhưng một nửa thân thể bên dưới, ẩn náu tại khu vực ánh sáng không chiếu rọi đến, lại là một bóng ma khổng lồ, mơ hồ có thể trông thấy từng quái chi bén nhọn giống như chân nhện, đang đứng thẳng trên mặt đất.
Và hiển nhiên, những tiếng “Thùng thùng” nọ chính là âm thanh do những quái chi này truyền ra.