Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 806 - Chương 806. Quân Vương!

Chương 806. Quân Vương! Chương 806. Quân Vương!

"Con trai." Bà ấy nhẹ giọng kêu gọi thiếu niên đang ngồi phía bên kia cái bàn, dịu dàng nói: "Thời điểm sắp đến rồi."

Vẻ mặt thiếu niên nọ vẫn hờ hững, không hề đáp lại.

Bỗng nhiên, một tiếng thanh thúy vang lên, tất cả mọi người trong phòng đồng loạt quay đầu nhìn lại, nhìn về phía âm thanh truyền đến, nơi đó chính là ... Cửa phòng.

Vào lúc này, cánh cửa phòng vốn đang đóng chặt, lại chầm chậm mở ra một khe hở nhỏ.

Mọi người chăm chú nhìn khe hở kia một cái, tiếp đó lại thu hồi ánh mắt, đồng thoạt dừng lại trên người thiếu niên trước mắt.

Dưới ngọn đèn chiếu rọi, gương mặt thiếu niên trở nên sáng tối không ngừng.

Hồi lâu sau khi chìm đắm bên trong im lặng và tĩnh mịch, thiếu niên nọ mới chậm rãi gật đầu, vẻ hờ hững trên mặt đã biến mất, ánh mắt trở nên trong suốt và đơn thuần, nói: "Nhớ trở về thăm tôi nhé."

Khi thiếu niên nói chuyện, bỗng nhiên từ bên trong cái bóng hắc ám không nhìn thấy sau lưng cậu, lại có một bóng người chậm rãi đi ra.

Bóng người ấy có dáng vẻ của một thanh niên, nhưng gương mặt có chín phần tương tự với thiếu niên nọ, chỉ khác là vẻ mặt của hắn lạnh lùng, ánh mắt cực kỳ hờ hững, tựa như không chứa một chút tình cảm nào, giống hệt một con rối.

"Ngươi cứ ở trong này vui vẻ làm bạn với ma ma là được." Thanh niên hờ hững nói một câu, chợt đi về phía cánh cửa phòng trước mặt: "Chuyện bên ngoài cứ giao cho ta."

Nói xong, hắn đi lại gần, bàn tay đặt lên tay cánh cửa.

Sau khi hắn toàn lực thúc đẩy, cánh cửa mới hé mở một khe nhỏ kia lập tức lắc lư, nứt ra khe hở lớn hơn một chút.

Nhưng vẫn không đủ cho một người đi qua.

"Để chúng tôi đến giúp cậu."

Tất cả mọi người trong phòng đều đi tới.

Từng đôi tay vươn ra, có đôi đặt lên cánh cửa, có đôi đặt lên vai thanh niên kia, có đôi đặt phía sau lưng hắn...

Đồng thời phát lực.

"Mở! !" Ánh mắt thanh niên nọ giống như dã thú trong đêm đen, lóe ra quang mang nguy hiểm mà mãnh liệt, hắn gầm lên một tiếng.

Bỗng nhiên “Bành” một tiếng, tựa như có thứ gì đó vừa vỡ ra, cửa phòng bị cứng rắn đẩy mở.

Một cơn gió mãnh liệt lập tức cuộn mình, bay ngược vào trong phòng, suýt nữa thì thổi tắt ánh nến trên bàn dài.

××××××

"Sương mù đến đây!"

Hải Tước, người đầu trâu và Linh Lục đều chăm chú nhìn mảnh sương mù đang dần dần trở nên 'Chân thật' trước mắt. Mảnh sương mù này đã hoàn toàn thẩm thấu vào tầng thứ tư trong Khư giới, cũng hoàn toàn che kín tầm mắt của bọn họ.

Sương mù dày đặc vờn quanh khắp nơi trên ao máu, dưới tầng sương mù dày đặc nọ, tầm nhìn của đám người Hải Tước đều bị cản trở, tầm nhìn cực thấp.

Cảnh tượng dị thường này khiến mấy người bọn họ lập tức trở nên cảnh giác.

Bỗng nhiên, sương mù cuồn cuộn nổi lên, nhanh chóng tụ tập về một nơi nào đó.

Tốc độ tụ tập càng lúc càng nhanh, như thể ở xung quanh vừa có một cơn gió nổi lên, cuốn bay chúng tới đó vậy. Cơn gió mạnh kia cuốn sương mù về một nơi nào đó, có vẻ như một điểm hạch tâm.

Người đầu trâu nhìn thấy cảnh này, trong đầu vừa nghĩ tới cái gì, con ngươi chợt co rút lại, kinh hãi nói: "Làm sao có thể? !"

"Sao vậy?" Linh Lục ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn gã.

"Ba ba từng chứng kiến cảnh tượng một vị quân vương sinh ra..." Sắc mặt người đầu trâu có chút khó coi, gã vừa nghĩ tới một loại suy đoán không tốt nào đó, chẳng lẽ...

Hải Tước nghe được lời nói của người đầu trâu, ánh mắt thoáng biến hóa, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng nặng nề.

Lúc này, bà đã ý thức được, trước mặt mình sắp phát sinh chuyện gì rồi.

Cùng lúc ấy, ở trước mắt bọn họ, sương mù dày đặc tụ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhanh, và chờ tới khi chúng tụ tập đến một trình độ nhất định nào đó, ban đầu, tất cả đều là màu xám, đến khi tụ tập vào, lập tức chuyển thành màu đen, mãi cho đến khi sương mù màu đen ngưng kết thành một khối cầu.

Là một khối cầu cực lớn, có đường kính chừng ba, bốn mét.

Sương mù xung quanh vẫn không ngừng hội tụ đến, từng tia từng sợi sương mù như tơ nhện mỏng manh, quấn quanh bên ngoài khối cầu nọ.

Cứ như vậy, chờ đến khi mảnh sương mù đang lan tràn khắp nơi sắp tiêu tán hầu như không còn, thì ở bên trong khối cầu kia, lại mơ hồ tản ra một khí tức nồng đậm.

Luồng khí tức này lộ rõ ra ngoài, không hề giấu giếm, cứ như vậy tản ra xung quanh, mang theo một luồng uy áp khủng bố cùng với khí tức tà ác nào đó.

Giống như một con ác thú dữ tợn, đang trong quá trình dựng dục và thức tỉnh.

Người đầu trâu hướng ánh mắt kinh ngạc nhìn khối cầu trước mắt, rồi đột nhiên ánh mắt gã thay đổi, lộ ra vẻ dữ tợn, tựa như muốn ra tay, đánh tan nó đi.

Nhưng thân thể gã vừa động, liền phát hiện huyết dịch trong ao máu lại như từng sợi xúc tu quấn quanh thân thể mình, rồi chặt chẽ trói buộc gã ở bên trong ao.

Người đầu trâu kinh sợ nhìn về phía Hải Tước, nói: “Em đang làm cái gì vậy? !"

"Đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa." Ánh mắt Hải Tước vẫn đang chăm chú quan sát khối cầu trước mặt, khóe miệng khẽ nói, nhưng lúc này, chất giọng của bà không còn dịu dàng như lúc trước, ngược lại trở nên cực độ lạnh lùng.

Người đầu trâu chưa bao giờ chứng kiến loại thái độ này xuất hiện trên gương mặt bà, kể cả trước đó khi gã khuất phục hai mẹ con nhà bọn họ, đối phương cũng phản ứng tương đối bình thản, thậm chí đại chiến giữa đôi bên cũng không bùng nổ quá mức kịch liệt.

Nhưng giờ khắc này, gã lại cảm nhận được sự kiên quyết chưa từng có bao giờ ở trên người Hải Tước.

Thậm chí bên dưới sự kiên quyết ấy còn lộ ra một chút... Sợ hãi nào đó?

Người đầu trâu kinh sợ nói: "Em có biết thứ này là cái gì không? Hắn thực sự có khả năng sẽ Niết Bàn, biến thành quân vương đó! Mà một khi hắn sống lại, chúng ta sẽ không còn ngày lành nữa đâu, tất cả đều chịu hắn khống chế!"

Tới lúc này, Linh Lục mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô bé kinh ngạc nói: "Đại ca ca muốn sống lại rồi? Anh ấy muốn biến thành quân vương sao?"

Và ngoại trừ giật mình, trong mắt cô bé còn có vài phần vui sướng nữa.

Nói như vậy, chẳng phải đại ca ca sẽ trở nên càng xứng đôi hơn với ma ma sao?

Lúc trước, Hứa Thâm chỉ là hình thái thứ hai, từ đáy lòng cô bé vẫn còn một chút chướng mắt, cô cho rằng làm như vậy là ma ma của mình đã đảo thiếp [1] Hứa Thâm rồi, dù sao một người ba ba như vậy... Ăn vào cũng không ngon.

[1] : ám chỉ phụ nữ dùng tiền tài trợ cấp cho người đàn ông mình yêu, kiểu phú bà bao nuôi trai trẻ.

Bình Luận (0)
Comment